Cảnh Ninh đại trưởng công chúa đột nhiên giá lâm,
Thúy Kiều và Chúc ma ma đều là lo sợ bất an, ở ngoài cửa chờ đợi cũng dựng thẳng
lỗ tai để nghe một chút động tĩnh.
Một câu sắc bén "Ngươi thật sự điên rồi" khiến
hai người sợ tới mức nín thở, sau đó là tiếng đồ sứ vỡ, giống như là có người
quăng xuống đất.
Thúy Kiều có chút ngồi không yên, liếc mắt nhìn ma
ma một cái, cố lấy lá gan vào cửa để xem một chút tình hình. Nếu là cô nương nhà
mình gặp khó xử, thì nhân cơ hội tốt giải vây.
Kết quả nàng mới vừa vào cửa, liền thấy Cảnh Ninh cao
giọng:
"Đi ra ngoài."
Thúy Kiều đang do dự, liền nghe thấy Vân Nùng nhàn
nhạt mở miệng nói:
"Ngươi đi ra ngoài đi, cũng không có gì gây trở
ngại đâu, chẳng qua ta và đại trưởng công chúa có chút hiểu lầm, nói rõ ra là
được rồi."
Tiểu thư nhà mình đã lên tiếng, Thúy Kiều cũng chỉ
có thể nhìn nhìn những mảnh sứ vỡ vụn và nước trà đổ dưới đất, cung kính lui ra
ngoài.
"Ta không điên,"
Vân Nùng biết tình hình sẽ là như vậy, cũng bởi vậy
nên nàng mới chưa dám đi tìm Cảnh Ninh, nàng thở dài:
"Ngươi
nghe ta giải thích."
Cảnh Ninh lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm nhìn
nàng, lông mày hơi nhíu lại.
"Ta và Cố Tu Nguyên thực sự có cảm tình với
nhau, ta cũng nguyện ý tin hắn một lần."
Vân Nùng cũng
không có cách nào khác đem thâm tình của mình với Cố Tu Nguyên bộc bạch cho Cảnh
Ninh, nàng thấp giọng nói:
"Huống
chi, ta đã cùng hắn làm lành."
Cảnh Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Vân
Nùng:
"Nếu như
ngươi thực sự chỉ là cùng hắn làm lành thì ta cũng không tức giận làm gì. Nhưng
hôn nhân đại sự đều không phải trò đùa, sao ngươi có thể tùy tiện đồng ý với hắn?"
"Không phải là tùy tiện,"
Vân Nùng lắc lắc đầu, biện bạch nói:
"Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, cho tới bây giờ
cũng không hối hận."
Những năm gần đây, Vân Nùng luôn nghe lời Cảnh Ninh,
nhất là những chuyện đại sự, Cảnh Ninh càng là nói một không hai. Nhưng với
chuyện này, dù Cảnh Ninh đã tức giận, Vân Nùng cũng không chịu nể nang.
Thấy bộ dạng của Vân Nùng như vậy, Cảnh Ninh cũng
không muốn quan tâm nữa, dù sao nàng cũng không thể cưỡng ép tách hai người ra
được. Huống chi, Cố Tu Nguyên đã không còn là một tên trai bao vô quyền vô thế
như năm đó nữa, mà là quyền thần một tay che trời, nàng căn bản không lay chuyển
được.
"Được, ngươi đã muốn như thế, ta đây cũng không
nói nhiều."
Cảnh Ninh vốn còn muốn nói, nếu tương lai xảy ra
chuyện gì Vân Nùng cũng đừng hối hận, nhưng lời nói vừa tới miệng thì nàng cảm
thấy đó là điềm xấu lại giống như quyền rủa, cho nên nàng liền ngừng lại, lập tức
phất tay áo rời đi.
Hai người tan rã trong không vui.
Quen biết hai mươi năm, ít khi có những tình huống
như thế này, Vân Nùng vô lực đứng dậy, đuổi theo hai bước rồi lại dừng bước,
không biết rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt..
Nàng muốn trấn an Cảnh Ninh, nhưng thật sự nàng
không muốn tách rời Cố Tu Nguyên.
Cảnh Ninh vừa đi, Thúy Kiều và Chúc ma ma liền vội
vàng vào cửa, dè dặt cẩn trọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Chẳng qua là có chút hiểu lầm, nàng ấy hiện thời
còn đang nổi nóng, ngày khác tìm một cơ hội thì ta sẽ giải thích với nàng."
Vân Nùng vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng không cần hỏi lại,
"Dọn dẹp
chỗ này đi."
Nói xong, nàng cũng ra cửa, đến Ỷ La Hương.
Cảnh Ninh nổi giận đùng đùng lên xe ngựa, tức giận
phân phó nói:
"Đi vào
cung."
Vừa thấy bộ dáng này của nàng, thị nữ nửa câu cũng
không dám hỏi nhiều, lập tức thò người ra phân phó xa phu.
Xe ngựa thay đổi phương hướng, dọc theo con phố lát
đá hướng hoàng thành mà đi.
Hôm nay Cảnh Ninh vốn là muốn vào cung, thái hoàng
thái hậu để lại rất nhiều thứ cho nàng, nàng lúc trước nghĩ sẽ mang một phần ra
cung, những thứ còn lại sẽ để trong tư khố của trường nhạc cung. Cho nên nàng đến
chỗ Vân Nùng để muốn nói rõ chuyện kia, rồi sau đó mang Vân Nùng vào cung để
nàng nhìn xem có muốn giữ cái gì không.
Chẳng qua hai người tan rã trong không vui, Cảnh
Ninh đang nổi nóng nên đã sớm quên mất kế hoạch này.
Vào hoàng thành, đến trường nhạc cung, rồi sau đó mở
tư khố của thái hoàng thái hậu.
Cảnh Ninh thường xuyên cùng Vân Nùng hay vụng trộm tới
đây, nếu nhìn trúng cái gì thì liền trở về làm nũng, nghĩ cách theo thái hoàng
thái hậu đến nơi đó để xin.
Mà hiện thời, tất cả những thứ này đều là của nàng, nhưng
nàng cũng chẳng còn ham muốn nữa, Cảnh Ninh chỉ cảm thấy khổ sở.
"Đồ không có lương tâm,"
Cảnh Ninh lại nhỏ giọng mắng thầm Vân Nùng:
"Ta ngày
xưa đối đãi với ngươi không tệ, bây giờ ngươi hồi báo ta như vậy sao."
Nàng nhìn xung quanh tư khố nhưng cũng không chạm
vào bất cứ cái gì.
Thái hoàng thái hậu trải qua tam triều, nhiều năm
như vậy cho nên tư khố có thể nói là đồ sộ, giống như là một cái bảo tàng. Nhưng
khi mất đi rồi, những vật ngoài thân này đương nhiên cũng không thể mang đi, chỉ
có thể lưu lại nơi này.
Cảnh Ninh xem một vòng cũng không chọn thứ gì, trên
người dính không ít bụi đất. Nàng có chút ghét bỏ phủi phủi ống tay áo, lại bị
nghẹn ho khan hai tiếng, lập tức che mắt mũi bước nhanh ra ngoài.
Mới ra khỏi tư khố, ngoài cửa cung truyền đến thông
báo, nói là hoàng thượng giá lâm.
Cảnh Ninh rất là ngoài ý muốn. Lúc trước thái hoàng
thái hậu băng hà, hoàng thượng theo luật lệ nên mỗi ngày đều đến lễ bái. Nhưng
bây giờ không cần nữa, hắn lại tới làm cái gì?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng Cảnh Ninh vẫn sửa
sang lại quần áo, đi ra ngoài đón.
Hoàng thượng cũng không muốn nàng hành lễ, còn khách
khách khí khí gọi nàng một tiếng "Cô mẫu".
Tân đế hiện thời mười hai tuổi, vóc người chưa nẩy nở,
so với Cảnh Ninh còn thấp hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn cũng không có khí thế gì.
Cảnh Ninh rũ mắt nhìn hắn, bình tĩnh hỏi:
"Hoàng
thượng sao lại đến trường nhạc cung này?"
Lúc trước khi tân đế còn là lục hoàng tử, hắn rất
thích đi theo Vân Nùng, Cảnh Ninh cũng bị hắn bu bám bên cạnh. Chỉ là sau khi hắn
đăng cơ, lại còn trọng dụng Cố Tu Nguyên, Cảnh Ninh liền dần dần xa cách với hắn.
Tuy rằng Cố Tu Nguyên đích xác không làm ai thất vọng
với vị trí này, việc triều chính lo liệu đâu vào đấy, mà tân đế cũng là người khiêm
tốn hiếu học, triều thần dần dần đều vui lòng phục tùng, nhưng Cảnh Ninh vẫn
không thay đổi ý niệm ban đầu của bản thân.
Cảnh Ninh cũng không từng che giấu sự xa cách của
mình, Lưu Kỳ cũng có thể cảm thấy được, nhưng cũng không vì vậy mà thay đổi
thái độ đối với Cảnh Ninh, vẫn là kính trọng lại khách khí.
Hắn thực ra chỉ là một đứa nhỏ, tuy rằng mưu trí
năng lực cũng chưa bằng huynh trưởng, nhưng chắc là có chỗ độc đáo, bằng không
Cố Tu Nguyên sao có thể cố tình chọn hắn?
Thấy bộ dạng này của Lưu Kỳ, thần sắc của Cảnh Ninh cũng
hơi dừng một chút.
Hai người vẫn chưa đến tiến điện, mà là ngồi ở bàn
đá trong viện, cung nữ ngâm trà mang đến, sau đó lại biết điều tránh đi.
"Lần này Trẫm đến, là có chuyện nhờ cô mẫu hỗ
trợ." Lưu Kỳ dẫn đầu mở miệng.
Cảnh Ninh thực sự không ngờ tân đế lại có chuyện nhờ
đến mình, còn nói giọng thành khẩn như vậy, nàng ngạc nhiên hỏi:
"Chuyện gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT