Câu nói “Ta cứ không” của Vân Nùng còn chưa xong thì
lại đối diện với ánh mắt nặng nề của Cố Tu Nguyên, thanh âm hơi run lên.
Làm sao có thể khéo như vậy?
Tuy rằng Tứ Phương Trai này là nơi kinh doanh của phủ
quận chúa, hiện tại Cố Tu Nguyên quản lí cũng không sai, nhưng Vân Nùng cũng
không ngờ rằng khi lên lầu lại gặp phải sự tình này. Trong nháy mắt, Vân Nùng
quả thực muốn xoay người rời đi.
Nàng đã tạm thời để chuyện kia ra khỏi đầu, dắt Thúy
Kiều đi mua không ít đồ, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Nhưng bây giờ lại gặp
phải Cố Tu Nguyên, tâm tình thoáng chốc đã bị kéo về lúc đêm qua.
Lúc này đã là hoàng hôn, Cố Tu Nguyên đứng bên cửa sổ,
ánh chiều tà chiếu vào áo cẩm bào của hắn giống như một tầng kim sa. Vẻ mặt của
hắn không có chút rung động nào, tướng mạo tuấn dật thêm chút thâm trầm khiến
cho người ta không thể nhìn thấu.
Giữa hai người cách nhau một bình bát bảo, liếc mắt
nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà cùng lúc dời ánh mắt đi.
Vân Nùng rũ mắt xuống, bước lên bậc thang cuối cùng,
trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vân Nùng thực sự sợ Cố Tu Nguyên sẽ nói ra chuyện tối
qua trước mặt mọi người, nhưng may sao hắn lại giả vờ như không biết, thật sự
có chút bất ngờ.
May mắn rất nhiều, Vân Nùng lại ý thức được, Cố Tu
Nguyên xác thật là tức giận .
Như vậy cũng tốt, mặc kệ bên trong có chuyện gì thì
bên ngoài có thể coi như không có chuyện gì là được rồi.
Vân Nùng ban đầu muốn tình hình chính là như vậy,
tuy rằng náo loạn một hồi, còn có chút trắc trở nhưng có thể như vậy thì vẫn được.
Sau khi lên lầu, ánh mắt Thúy Kiều đã bị hấp dẫn bởi
một bình phong màu ngọc bích bên cạnh, đi vào trong thì lại càng rực rỡ muôn
màu, khiến người ta không kịp nhìn ngắm.
Trong lòng nàng âm thầm tán thưởng không thôi, nhỏ
giọng hướng Vân Nùng nói:
“Trên lầu này đúng thật là toàn đồ tinh xảo cực kỳ.”
“Đúng vậy.”
Vân Nùng đi vòng qua bình bát bảo mới phát hiện đối
diện Cố Tu Nguyên còn có một người nữa.
Vân Nùng ban đầu cũng không quan tâm lắm, chỉ là thuận
mắt quét qua. Nhưng khi thấy rõ tướng mạo của người kia, trong lòng thoáng chốc
nổi trống, ngay cả bước chân cũng ngừng lại.
Một thiếu niên mặc cẩm y, hắn dựa vào bên cửa sổ, tò
mò nhìn dân chúng đi lại trên đường. Những thiếu niên lớn nhanh thật, mới một
năm không gặp mà hình dáng đã thay đổi.
Ban đầu Vân Nùng chỉ thoáng nhìn thấy sườn mặt của hắn,
mặc dù cảm thấy quen thuộc nhưng cũng không dám chắc. Cho đến khi ánh mắt dừng
trên ngọc bội màu đen bên hông hắn nàng mới xác thực chuẩn.
Đây chính là Lục hoàng tử Lưu Khải, cũng chính là
hoàng đế hiện tại.
Lúc này tại sao hắn lại không ở trong cung mà lại đến
Tứ Phương Trai này. Lại còn ở cùng một chỗ với Cố Tu Nguyên…Lại xảy ra chuyện
gì sao?
Vân Nùng vốn nghĩ sẽ đi dạo một vòng rồi rời đi, tuyệt
nhiên không liên lụy đến Cố Tu Nguyên. Nhưng sau khi thấy hoàng đế, nàng vẫn nhịn
không được nhìn về phía Cố Tu Nguyên, trong ánh mắt toàn là kinh ngạc và hoang
mang.
Cố Tu Nguyên rõ ràng đã thấy Vân Nùng, nhưng lại
không có chút phản ứng, giống như là đem mấy chữ “ta không biết nàng” để ở trên
mặt.
Vân Nùng: "..."
Vừa rồi nàng còn nghĩ chuyện này là may mắn, không
ngờ rằng nhanh như vậy lại tự ăn quả đắng.
Thúy Kiều thấy nàng sững sờ ở trong này, nhẹ giọng
nhắc nhở:
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Vân Nùng phục hồi tinh thần lại, mím mím môi:
“Không có gì, chẳng qua là nhớ tới chút chuyện thôi.”
Vân Nùng cố khôi phục lại bình thường, nàng cũng biết
được việc này không nên quan tâm nhiều, cũng không nên hỏi nhiều.
Mặc dù nàng và Lục hoàng tử đã từng rất thân cận,
nhưng hiện tại thì không còn như vậy nữa. Hiện tại nàng chỉ là một cô nương mồ
côi, gia thế không giàu có, cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động, cách
chuyện này càng xa càng tốt.
Nàng nói thân phận mình cho Cảnh Ninh, lại bị Cố Tu
Nguyên phát hiện, cũng đã là cực hạn rồi.
"Cố khanh, ta nghe người ta nói..."
Lưu Khải quay đầu, giống như là muốn nói gì đó với Cố
Tu Nguyên, vừa đúng lúc thấy Vân Nùng cách đó không xa.
Cố Tu Nguyên ngăn cản tầm mắt của Lưu Khải: “Cái gì?”
"Ta nghe người ta nói, Tứ Phương Trai này từng
là do Vân tỷ tự mình quản lý sao?"
Lưu Khải nói xong lại vòng qua Cố Tu Nguyên nhìn về
phía Vân Nùng, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Khi ra khỏi cung thì Lưu Khải cũng không xưng “Trẫm”,
về phương diện khác thì cũng là vì hắn cũng quá quen thuộc với Cố Tu Nguyên rồi.
Thấy hắn đã chú ý tới Vân Nùng, Cố Tu Nguyên liền
đáp:
“Nơi này đúng là bút tích của quận chúa. Mặc dù nàng
không thường xuyên quản lý chuyện buôn bán nhưng thích đi dạo đó đây nên cũng
phá lệ quan tâm nơi này.”
Lưu Khải giơ giơ tay lên cằm, ý bảo Cố Tu Nguyên
quay đầu nhìn lại:
“Cố khanh, ngươi xem vị cô nương kia giống ai?”
Khi hai người nói chuyện với nhau dù đã cố ý thấp giọng
nhưng xung quanh quá mức yên tĩnh nên Vân Nùng có thể mơ hồ nghe được. Sau khi nghe
được Lưu Khải hỏi câu này, đầu ngón tay run lên, nhìn Thúy Kiều nói:
“Đi dạo nảy giờ cũng có chút mệt rồi, chúng ta trở về
thôi.”
Thúy Kiều cảm thấy nơi này như một thế giới mới,
nhưng lại quá mức quý trọng, lúc nào cũng luôn lo lắng đề phòng, nghe Vân Nùng
nói như vậy nàng vội vàng đáp lại: “Được.”
Vân Nùng không lại ở lâu, lập tức rời khỏi.
Mắt thấy bóng lưng của nàng biến mất, Cố Tu Nguyên mới
quay đầu lại trả lời câu hỏi của Lưu Khải:
“Cũng có thấy, hình như có chút giống với quận chúa.”
Lưu Khải được tán thành, cảm khái nói:
“Sườn mặt đích thị rất giống, vừa rồi ta còn suýt nữa
tưởng là Vân tỷ…Đây là cô nương nhà ai vậy?”
“Chẳng qua là khách đến dạo thôi.”
Thần sắc Cố Tu Nguyên rất tự nhiên,
“Nếu ngài thật sự muốn biết thì ta sẽ cho người đi
điều tra.”
Cố Tu Nguyên biết rõ tính tình hoàng thượng, càng
nói như vậy thì hắn ngược lại sẽ không làm.
Quả nhiên, Lưu Khải lắc lắc đầu:
“Chẳng qua là ta nhất thời tò mò thôi, không cần lớn
chuyện như vậy.”
Cố Tu Nguyên khẽ vuốt cằm, rồi sau đó lại hỏi:
“Ngài từ trong cung đến đây tìm ta, chắc là có việc
gì?”
Lời nói của hắn có vẻ rất quan tâm, âm cuối còn cao
lên mang theo chút ý tứ dụ dỗ.
Lưu Khải quả nhiên giận dữ nói:
"Cố khanh hôm nay xin nghỉ không tới triều, có
điều không biết..."
Nói xong, hắn nặng nề thở dài,
‘Bọn họ ở trong triều nổi lên tranh chấp, thúc giục
ta lập hậu.”
Cả một đêm qua Cố Tu Nguyên háo hức ở bên cạnh Vân
Nùng, sáng ra liền rời đi, biết có tranh cãi như vậy nên hắn cũng không có tâm
tình vào triều, dứt khoát mượn cớ ốm để khỏi vào cung. Sau khi bất đồng với Vân
Nùng, hắn cũng khó có thể đi vào giấc ngủ, phủ quận chúa cũng toàn dấu vết của
nàng càng khiến hắn phiền lòng, dứt khoát đến tòa nhà hoàng thượng ban cho hắn ở.
Hắn vốn muốn nghỉ ngơi nhưng lại không ngờ Lưu Khải
lại ra cung tìm hắn vào giữa trưa, bên người còn mang theo một tiểu thái giám.
Sau khi Cố Tu Nguyên kinh ngạc, truy vấn mãi mà Lưu
Khải cũng không trả lời, chỉ là muốn đưa hắn ra ngoài đi dạo, vì thế Cố Tu
Nguyên chỉ có thể theo lời mà đi, cứ như thế đi dạo đến Tứ Phương Trai.
Về phần gặp được Vân Nùng thì thật sự là chuyện
ngoài dự đoán.
Hai người lúc trước tan rã trong không vui, Cố Tu
Nguyên cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, dứt khoát coi như là không biết,
làm thỏa mãn nguyện ý của nàng. Cố Tu Nguyên cảm thấy thật mệt mỏi, việc chính
sự cũng không phiền phức như vậy.
“Lập hậu sao?”
Cố Tu Nguyên nắn vuốt đầu ngón tay, chậm rãi nói:
“Việc này cũng không thể tránh né cả đời được.”
Tuy rằng hiện tại Lưu Khải tuổi cũng không lớn,
nhưng lập hậu cũng không có trở ngại gì, chẳng qua sau vài năm mới có thể sinh
hoạt vợ chồng mà thôi.
Vị trí hoàng hậu này vốn là liên quan đến nhiều lợi
ích, không cần nói chuyện tình yêu gì cả.
Năm đó tiên đế bị bệnh, trước khi chết đem ngôi vị
truyền cho Lưu Khải, còn chưa chuẩn bị chu đáo, cũng chưa chỉ hôn cho tân thái
tử mà đã buông tay nhân gian.
Vị trí hoàng hậu này luôn có người muốn tranh lấy,
ai cũng có ý kiến riêng, căn bản không có ai nhất trí ý kiến, tất nhiên là
không tránh khỏi một trận xâu xé.
Mặc dù Cố Tu Nguyên không tận mắt chứng kiến nhưng
nghe thấy những lời oán giận của Lưu Khải thì cũng có thể đoán ra vài phần.
Lưu Khải thao thao bất tuyệt kể ra hết nỗi muộn phiền
của mình.
Cố Tu Nguyên nhẫn nại nghe xong, nhưng cũng không tiếp
lời, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
Năm đó Lưu Khải có thể lên được ngôi vị hoàng đế đều
là nhờ Cố Tu Nguyên chỉ điểm, cho nên sau khi đăng cơ, hắn cũng phá lệ coi trọng
Cố Tu Nguyên.
Hắn cũng không để ý Cố Tu Nguyên im lặng, ngược lại
có chút ủ rũ:
“Cố khanh, có phải ta rất tùy hứng không?”
Cố Tu Nguyên lắc lắc đầu, mỉm cười:
“Ngài tuổi còn nhỏ, nghĩ như vậy cũng là chuyện bình
thường…”
Cố Tu Nguyên dỗ vị tiểu hoàng đế, đứng dậy nói:
“Cũng không còn sớm nữa, ngài cũng nên hồi cung
thôi.”
“Được.”
Lưu Khải ít khi ở riêng một mình nên bước chân đều
nhẹ nhàng đi rất nhiều, bỗng nhiên hắn tò mò hỏi:
“Cố khanh, năm đó ngươi và Vân tỷ đã xảy ra chuyện
gì?”
Cố Tu Nguyên hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Lưu Khải dừng bước, như có điều suy nghĩ nói:
“Năm đó ngươi thật sự thích Vân tỷ sao?”
Người trong triều đều rất rõ quan hệ giữa Cố Tu
Nguyên và Vân Nùng, năm đó Lưu Khải cho Cố Tu Nguyên vào triều làm quan, có người
còn nói ‘Không ra thể thống gì” để khuyên can, nhưng cuối cùng đều bị bác bỏ.
Hiện thời Cố Tu Nguyên ở trong triều quyền cao chức
trọng, mọi người cũng không dám bàn luận nhiều ở bên ngoài, cũng không ai dám
nhắc đến Hoài Chiêu quận chúa trước mặt hắn.
Tính tới tính lui thì chỉ có Lưu Khải là không có
kiêng dè gì.
Cố Tu Nguyên vừa rồi còn phân tích lợi ích và tình cảm
cho Lưu Khải, không ngờ rằng hắn lại hỏi mình, ngẩn ra một lúc mới đáp lại:
“Ta đương nhiên là thích nàng ấy.”
Thích thì đương nhiên là thích, chẳng qua có trộn lẫn
chút lợi ích chứ không thuần túy như vậy.
Mà sau khi có nhiều sự tình liên lụy thì hắn thậm
chí chẳng còn chứng minh được điều này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT