Nghe Sarrchi gọi, tôi quay đầu nheo mắt lại quan sát. Giật mình chạy ra trước mấy bước lại gần.
Trước mặt chính xác là KanSai và Tina, nhưng cả hai người họ đều bất tỉnh.
Đặc biệt là KanSai với những vết bầm tím trên mặt và tay trông thấy rõ.
Tôi sốt sắng cúi người cố gắng lay tỉnh họ. Sarrchi cũng đi theo hỏi
han:
– Họ sao vậy?
Tôi lắc đầu, mau chóng xem xét những
vết tích trên người họ, bỗng thở ra một hơi. May mắn, họ chỉ là do quá
kiệt sức. Tôi quay lại hướng Sarrchi dò hỏi:
– Gần đây có chỗ nào an toàn không? Tôi muốn mang hai người bạn của tôi đi.
Sarrchi nhìn tôi có phần suy nghĩ, đoạn cất giọng: “Nếu Ran không ngại thì tới
chỗ tôi nhé? Ở đó chỉ có mình tôi. Không gian cũng rộng rãi chứa đủ
nhiều người.”
Tôi có chút lưỡng lự, nói gì nói tôi chỉ mới gặp
Sarrchi chưa đầy mười mấy phút đồng hồ. Tôi cũng không lo Sarrchi sẽ làm gì chúng tôi, vì trên người chúng tôi chẳng có gì có lợi cho cô ấy.
Trực giác nói tôi sẽ tìm được kế hoạch cho bước đi tiếp theo của mình.
– Vậy làm phiền Sarrchi.
Sarrchi nhếch khóe miệng tươi cười có phần vui vẻ, nhanh nhẹn giúp tôi khiêng
một người bắt đầu dẫn đường. Tôi tự biết thân mình nên rất tự giác
khiêng người nhẹ cân hơn, nhìn Sarrchi giống con nhà võ, vậy khiêng anh
KanSai hẳn không thành vấn đề.
Chúng tôi bắt đầu đi đến chỗ ở của Sarrchi. Mới đầu tôi còn dư ra con mắt nhìn rõ đường đi để sau này
tránh lạc đường hay thuận tiện, nhưng sau đó đành bỏ cuộc, tôi nghĩ mình cần ăn nhiều lạc tăng cường trí nhớ hơn.
Không tốn bao lâu đã
đến được nơi Sarrchi nói. Tôi nghi hoặc trái trái phải phải liếc nhìn
một hồi, vẫn không thấy cái nào đúng nghĩa “nơi ở” cả, chỉ thấy trước
mặt là cây cổ thụ cao ngất bảy tám người ôm không hết, chẳng lẽ lại trèo lên cây nữa? Cho đến khi Sarrchi đi lên trước vạch một đám “râu” rủ
xuống, mần mò gõ lên thân cây ba tiếng, tôi mới ngã ngửa. Thì ra ở đây
có cái cửa động.
Cả hai vất vả khiêng hai con người đang hôn mê
vào trong. Tôi thoáng nhìn xung quanh, không tối như tưởng tượng. Bên
trong thoáng đãng sạch sẽ, có một cái bàn gỗ cùng vài cái đệm ngồi, xung quanh có ba gian nhỏ, bên trên có căn gác dựng những kệ sách được xếp
đầy. Cả không gian có vẻ chứa năm sáu người vẫn dư sức.
Dưới đất được trải sẵn thảm mềm, Sarrchi cũng tốt bụng mang ra lớp chăn dày làm đệm, nên tôi thả luôn bọn họ nằm xuống.
Sắp xếp xong xuôi, tôi đặt balo ngồi xuống ngay bên cạnh. Giương mắt nhìn Sarrchi, bấy giờ tôi mới nói:
– Cậu có thể giải thích được rồi.
Sarrchi không nói gì đùa nghịch biển tên trong tay rồi gắn lại trước ngực. Đứng dậy đi tới rót hai cốc nước, đưa tôi một cốc, cốc còn lại tự mình uống
một ngụm, mới bắt đầu lên tiếng:
– Tôi tới đây được một tuần trước, tỉnh dậy cũng là ở đây. Từ đó đến nay tôi vẫn cứ ở nguyên chỗ, chưa ra ngoài.
Tôi nhận lấy cốc nước cầm trên tay chưa uống vội, lấy làm kì: “Vậy sao Sar biết mà gặp bọn tôi?”
Sarrchi ném ánh mắt bí hiểm nhìn tôi, với lấy chiếc điều khiển được đặt trên
bàn ấn một nút. Ngay sau đó trên màn hình lớn được treo trên tường xuất
hiện những hình ảnh lớn nhỏ. Tôi ngạc nhiên trân mắt nhìn lên.
– Là vậy đó. Khu nhà kính này lắp đặt rất nhiều camera, hầu như mỗi một góc ở đây tôi đều nhìn thấy.
Sarrchi không tắt đi nữa mà đặt điều khiển và cốc nước lại trên bàn, tóc đuôi
ngựa theo từng cử động mà lắc lư: “Ngay khi các cậu vào đây tôi đã thấy
rồi, cũng thấy được mọi chuyện về cái bóng đen ấy, tôi cứ nghĩ bóng đen
đó vô hại chứ. Không ngờ gặp người nó lại “nổi xung” thế. Sau đó tôi
tính chạy tới giúp, ai ngờ thu thập đồ xong xuôi mới chạy ra được một
đoạn thì đèn rực sáng, hẳn là Ran làm đi?”. Nói rồi nghiêng đầu nhìn
tôi.
Tôi yên lặng uống nước coi như đồng ý. Thấy thế Sarrchi
không hỏi gì thêm, chỉ tiếp tục đề tài: “Tôi cũng rất tò mò, mới tới đây mà các cậu đã biết nơi bật nguồn điện rồi. Chỗ này của tôi có máy phát
điện, nhưng chỉ dùng để duy trì camera và đèn ở đây, tôi không am hiểu
điện cho lắm. Thật ra lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy có người, nên mới
muốn gặp các cậu nhân tiện hỏi thăm bên ngoài, chứ không có ý đồ gì cả.”
– Ở khu này chỉ có mình Sar sao?
– Trước thì có một người sống ở khu lầu bên kia, nhưng chẳng bao lâu cậu ta đã rời đi. Tôi cũng ngại đến hỏi thăm.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nghĩ lại cái bóng người ở trong nhà kính tôi
nhìn thấy trước đó có lẽ là Sarrchi. Tôi hỏi thăm một chút tình huống ở
đây, kết quả cũng giống như Tina kể, vào tối có rất nhiều bóng đen xuất
hiện rải rác lượn lờ đi lại. Tôi bỗng cúi đầu nhìn anh KanSai và Tina.
Một bóng đen đã khiến họ chật vật như vậy, vậy hàng trăm hàng ngàn bóng
đen sẽ thế nào, có thể đoán được kết cục.
Tôi vân vê chiếc lắc
tay được hệ thống ban, trong đầu liên tục đảo qua lại các phương pháp
đối phó. Cho dù là ở lại một chỗ cùng Sarrchi, thì hiển nhiên hệ thống
giấc mơ này sẽ không cho mình nằm yên làm sâu gạo quá lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT