Bên cạnh Kansai là Cherry đang giữ tư thế nâng khẩu súng ngắm bắn.
Pằng! Pằng!
Thêm hai phát súng liên tiếp bắn nát óc con zombie còn lại. Ánh mắt tôi còn thấy Sarrchi trên lưng đeo một chiếc ba lô, linh hoạt nhảy đến tung cú đấm của mình vào giữa mặt con zombie. Những dải băng quấn quanh bàn tay cô mơ hồ sáng lên một vòng, mỗi một lực tiếp xúc đều cơ hồ mang theo gió xoáy nhỏ đấm tới.
Tôi âm thầm giơ ngón cái, thật ngầu!
Tôi và Kanon ngồi dưới đất, như hai khán giả ngồi xem màn trình diễn. Mấy con zombie mà bọn tôi vất vả chiến đấu, chỉ vài cú phối hợp của Cherry và Sarrchi là đã giải quyết ngon ơ. Thậm chí, Kansai học trưởng còn không thèm trợ giúp, và một người khác trong tổ đội cũng đều tự tin khoanh tay một bên. Tôi để ý, đúng thật là đã bị thiếu đi năm người. Xem ra thông tin trong bảng hệ thống không phải là hoa mắt. Bây giờ chỉ còn lại bảy người trong tổ đội, có chút lẻ loi.
Sarrchi vác ba con zombie tụ lại một chỗ, người bên cạnh Kansai hiểu ý, cậu ta nâng cao pháp trượng của mình. Tiếp đến liền thấy được ngọn lửa bao trọn thiêu rụi lấy chúng.
Tôi khó hiểu, không phải đã giết chết rồi sao? Vì vậy liền nói ra suy nghĩ trong lòng: "Đây là đang làm gì vậy?"
"Nếu không thiêu đi, chốc nữa chúng sẽ biến thành hình thái khác." Cherry thu hồi súng, chạy đến bên tôi.
"Hình thái gì?" Dấu hỏi trên đầu tôi càng lớn.
"Khô lâu." Một giọng nói khác chen vào. Tôi ngước mắt nhìn, thấy Kansai lấy quyển sách của mình, miết ra một lá bài trong đó ném tới đám lửa kia. Sau đó tôi thấy được, những văn tự khó hiểu tuôn ra từ lá bùa, như sợi xúc tua cuốn lấy cơ thể chúng. Mắt thường có thể thấy được sau khi bị văn tự đó tiến vào, da thịt thối rữa trong cơ thể nhanh chóng rút đi sạch sẽ, để lộ một đoàn xương khô trắng ởn. Nhìn thấy ghê người!
Ánh sáng màu lam trong hốc mắt của chúng khẽ sáng lên rồi bị cái gì đó hút lấy, vụt tắt. Phút chốc những bộ xương khô hoá thành bột phấn tan đi.
Khô lâu? Tôi nhẩm trong đầu hai danh từ này, chợt nhớ ra. Đây chính là tên của nhiệm vụ phó bản - Quân đoàn khô lâu. Nhiệm vụ của chúng tôi là phải thu thập đủ mảnh vỡ để ghép thành thứ có thể ngăn chặn quân đoàn khô lâu. Nhưng nhìn tình hình này, tôi cảm thấy khó hiểu. Họ trông có vẻ đã tìm cách tiêu diệt được chúng, vậy sao trong nhiệm vụ lại yêu cầu phải thu thập mảnh vỡ?
Tôi nhìn một loạt động tác thuần thục kia, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên họ làm vậy. Không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì?
Một cảm xúc nóng rát bất ngờ ập đến từ sau lưng. Trán tôi đổ mồ hôi, tầm mắt như mờ dần đi. Chết tiệt, tôi lại quên mất vấn đề này.
Thân thể nghiêng ngả chống tay xuống đất, trái phải hai bên được Kanon và Cherry. Tôi thầm lấy may mắn, họ không đỡ chắc đầu tôi sẽ cộp hẳn xuống đất.
Trước khi thiếp đi, tôi kịp nghe đến giọng Cherry sốt sắng vang lên: "Ran? Ran!!!"
Đây đã lần thứ hai tôi ngất đi, lại một lần nữa quay trở về dòng biển mênh mông. Tôi vô thức nghĩ, lần nào ngất đi cũng phải tới đây sao?
Ấy thế mà điều kỳ lạ lại xảy ra làm tôi giật bắn mình, một giọng nói giống hệt mình cất lên: "Không phải đâu cô bé, là ta cố tình kéo con vào đây."
Tức khắc tôi xoay người tìm kiếm xung quanh, tầm mắt thấy một quyển sách được ánh sáng bao bọc trôi nổi. Tôi dùng sức đẩy linh hồn của mình trôi về hướng đó. Vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi thoáng nhìn thấy nội dung của cuốn sách.
Những văn tự tôi chưa bao giờ được học qua, lại vi diệu hiểu được ý nghĩa của chúng. Quyển sách Quỷ Thư này...
Tôi nhớ lần cuối cùng là cuốn sách này đang dung hợp... với tôi? Không khỏi nghi ngờ, tôi hướng cuốn sách cất giọng hỏi: "Là ngươi nói chuyện với ta?"
"Phải! Là ta đây." Gần như trong tích tắc liền có một giọng nói đáp lại. Tôi không nghe nhầm, thanh âm này giống y hệt tôi.
Tôi muốn vươn tay chạm thử, nhưng lại e dè, lần nữa thận trọng hỏi: "Vì sao ngươi xuất hiện ở đây?"
"Cô bé, con không nhớ gì cả sao?" Lần thứ hai cũng giống vậy. Tựa như được lập trình sẵn, chỉ cần tôi cất tiếng là giọng nói đấy sẽ đáp lại chưa đầy một giây. Quỷ Thư hệt như đi guốc trong bụng, khiến tôi bất giác nổi lên từng trận da gà.
Có lẽ thấy tôi im lặng sợ hãi, Quỷ Thư tiếp tục lên tiếng: "Đây không phải quyển sách bách khoa toàn thư, chỉ là thứ giúp con có thêm kiến thức đối với thế giới này. Ngoài ra không còn gì cả, kể cả lúc này cũng vậy. Con bị lây nhiễm độc tính, ta chỉ có thể kéo phần quan trọng níu giữ tính mạng con ngăn cách vào đây. Hiện tại, thời gian của ta không nhiều, đành trông chờ vào đám bạn bên ngoài. Nếu con muốn biết thêm gì, cứ tự nhiên lật xem."
Sau đó, không có sau đó nữa. Bất luận tôi có hỏi thêm gì, Quỷ Thư vẫn không đáp lại câu nào.
Không còn cách gì, tôi đành phải lượn lờ đọc sách. Xung quanh không gian chán ngắt, chỉ nhìn thấy vùng biển vô tận. Tôi thậm chí còn không thể lê lết linh hồn mong manh của mình lội xuống biển xem có gì chơi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho tới khi tôi cảm thấy một lực tác động vô hình kéo mình ra khỏi vị trí, càng xa dần...
Thời điểm tôi mở mắt tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm nhận được chính là cơn đau từ bốn phương tám hướng đổ ập tới, khiến tôi ngay lập tức nhăn mặt kêu lên. Sau đó một viên thuốc bất ngờ đưa tới trước mặt. Tôi theo bàn tay cầm thuốc hướng lên trên, là Kansai học trưởng. Chỉ thấy anh bình tĩnh cất giọng: "Thuốc ức chế sự lan truyền. Độc tính quá mạnh không thể chữa khỏi luôn bây giờ. Ran chịu khó một chút!"
Tôi nhịn đau gật đầu, nhận lấy viên thuốc từ Kansai. Ánh mắt tôi thoáng nhìn xuống, viên thuốc không có gì khác biệt so với thuốc được điều chế bên ngoài. Lại có thể ngăn chặn sự lan truyền, không biết thiên tài nào đã phát minh ra nó.
Tôi chỉ nhìn một chút, liền nuốt trọn viên thuốc vào họng. Vị đắng đặc trưng lưu lại nơi đầu lưỡi khiến tôi nhăn mày. Nhưng thần kỳ sự đau đớn có vẻ được rút dần, không còn cảm thấy kinh khủng như trước.
Đám người Sarrchi cũng lại gần đây lo lắng xem tôi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, họ không bỏ rơi mình.
Tôi cử động người điều chỉnh tư thế ngồi, chợt phát hiện những vết thương trên người đã được xử lý sạch sẽ, cả cũ lẫn mới. Chỉ trừ quần áo nhiễm bụi nhăn nheo của tôi là không được sạch sẽ cho lắm.
Tôi nghĩ sau đợt này mình sẽ có khá nhiều thứ mua để dự phòng.
Tôi ý kiến cả bọn nên sửa tấm rèm trong phòng thay đồ nới rộng ra, cốt để ánh đèn không chiếu vào. Vừa rồi nếu không phải do mấy con zombie đột nhiên tiến vào, tôi và Kanon cũng không phải bất đắc dĩ đi ra. Nhìn chiếc đèn treo lơ lửng trên trần nhà, tâm trạng tôi cũng bất giác treo cao.
Kansai học trưởng gật đầu, cùng một cậu con trai còn lại, hai người xắn tay sửa sang tấm rèn kéo rộng hết mức có thể.
Tới khi cả bọn đã ngồi vào trong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ hẳn là nên nói cho anh chuyện gì xảy ra rồi? Vì sao liên lạc với các em không được?" Kansai ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt dưới cặp kính nghiêm khắc nhìn tôi và Kanon.
"Đúng đấy, làm bọn mình suýt thì tưởng các cậu bay màu rồi." Cherry gác khẩu súng sang bên, nhận được cái huých tay từ Sarrchi, lè lưỡi không tiếp tục nói chen vào.
Tôi và Kanon hai mặt nhìn nhau. Sau khi sắp xếp suy nghĩ, Kanon quyết định đứng ra tường thuật lại mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT