Sương mù giăng phủ khắp sân trường, không dày đặc, lại đem đến cho người ta cảm giác trống trải. Tựa như chỉ còn lại một mình.
Tiếng bước chân dừng lại trước ghế đá dưới gốc cây. Tôi nâng mắt, di chuyển ngồi xuống.
Ngày đó từ phòng y tế về, sau khi nghe cô phụ trách trả lời, tôi liền biết
đó là ai. Chỉ là không nghĩ đến cô gái đeo kính đó lại giúp tôi. Tôi vốn định tìm người ta, nhưng không biết tên, đành tạm thời ghi trong lòng.
Đến giờ đã trôi qua một tháng. Một tháng này nói ngắn không ngắn, nói dài
không dài, cũng có vài sự kiện đáng nhớ xảy ra. Zumy trải qua sự chăm
sóc điều dưỡng đã khoẻ lên, chỉ là tinh thần không được tốt, nhưng có
Demon bên cạnh hẳn sẽ không sao. Chúng tôi sau đó còn tham gia một câu
lạc bộ Văn học. Cuộc sống cứ thế bình thản trôi qua, không có những
chuyện kì dị, không có chiến đấu, mỗi ngày chỉ có ăn ngủ học, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn bè đi dạo chơi mua sắm.
Nếu không phải Sarrchi nhắc nhở, tôi nghĩ mình có thể cứ như vậy làm một người bình thường.
Hôm nay chính là ngày Sarrchi hẹn tôi cùng làm nhiệm vụ nhiều người. Cũng chính là ngày tôi gặp lại Kansai học trưởng.
“Hey Ran, đợi lâu không?” Sarrchi từ đằng sau bất ngờ quàng vai tôi, khảng khái hỏi.
Tôi và Sarrchi khác lớp, sau khi tan học chúng tôi liền hẹn nhau ở đây. Tôi tỏ vẻ không thấy bất ngờ, liếc mắt: “Lâu quá đấy.”
“Ôi, để tôi dẫn cậu đi.” Sarrchi quyết định đổi chủ đề, nhanh nhẹn kéo tôi đi.
Khi đứng trước một căn phòng học bỏ trống, tôi chần chừ một chút, mới bước vào.
Trước mắt bàn ghế xung quanh sạch sẽ gọn gàng, không phủ bụi như tưởng tượng, bên trong đã có vài người, đều đến tham gia nhiệm vụ. Tôi lướt qua giây lát rồi thu hồi tầm mắt, không phải toàn người quen, nhưng cũng có một
hai người tôi biết.
Cherry cũng ở trong đó, thấy tôi và Sarrchi, liền vui vẻ bay qua: “Hai cậu chậm quá, làm tôi chờ mòn mắt.”
Tôi bất đắc dĩ, bỗng nghĩ đến một điều, quay đầu hỏi Sarrchi: “Này Sar,
chúng ta đi hết để Ruby ở nhà một mình, có ổn không đấy?”
“Yên tâm đi, tôi nói trước rồi.” Sarrchi vỗ ngực đảm bảo.
Khoé mắt bỗng liếc thấy một người ngồi ở cuối góc, tôi hơi sửng sốt. Không ngờ cô gái đeo kính lạnh lùng cũng ở đây.
Suy nghĩ tính toán định đi tới, nhưng chân vừa nhấc, thì cánh cửa lại lần
nữa mở ra. Một người con trai dáng người đĩnh đạc, đeo cặp kính vuông
đầy vẻ nghiêm túc, trên tay còn cầm theo quyển sách trầm ổn đi lên bục
giảng. Theo sau cậu là người có cặp mắt màu tím than trong suốt, mái tóc quăn nâu tinh nghịch, thi thoảng chớp mắt đáng yêu.
Tôi nhìn Kansai và Tina đi cùng nhau, hồi tưởng giống lần đầu tiên tôi gặp họ, cũng như thế này.
Sarrchi bên cạnh tôi bước vài bước đi tới trước mặt Kansai, nhỏ giọng nói vài câu. Kansai mới chậm rãi giương mắt nhìn tôi.
Cái nhìn kia, như thể không quen biết tôi vậy.
Tôi hơi nhíu mày, nhưng không tỏ ý gì. Có một số việc tôi không muốn quan tâm đến.
“Nếu tất cả đã đến đông đủ, vậy tôi sẽ đọc nhiệm vụ. Nếu ai nghe xong muốn
từ bỏ, có thể đi.” Giọng Kansai chậm rãi vang lên, không nhanh không
chậm vươn tay làm thao tác trên không trung: “Nhiệm vụ cấp năm sao, yêu
cầu tiêu diệt Quân đoàn khô lâu, đồng thời thu thập đủ chín miếng mảnh
vỡ thủy tinh. Thời hạn mười hai tiếng, tức giờ này sáng mai.”
Nghe đến cuối, tôi bỗng khó nói nên lời, hẳn phải nên cảm tạ vì thân thể này không cần ăn uống.
Kansai di tay, trước mặt mỗi người liền hiện lên một bảng mời tổ đội trôi nổi
giữa không trung, kèm theo một câu nói vang lên: “Tư liệu cụ thể, tôi sẽ cung cấp sau khi gia nhập tổ đội.”
Tôi không có ý kiến, nhanh chóng nhấn đồng ý. Những người khác cũng làm thao tác tương tự, không ai rời đi.
Sau khi đã phát cho mọi người tư liệu, Kansai ngỏ ý mười lăm phút nữa sẽ bẳt đầu.
Thời gian không nhiều, nên tôi tranh thủ chỉnh trang lại bản thân, rồi mới
cầm lên đọc. Chữ viết rất ngắn gọn, nói đúng vào trọng tâm, giúp mọi
người dễ dàng nắm bắt.
Tôi trộm liếc nhìn cô gái cuối lớp, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, thậm chí còn không thèm đọc tư liệu được phát kia.
“Mọi người đã chuẩn bị xong? Vậy chúng ta xuất phát.” Buông một câu ‘đi theo tôi’, Kansai nâng tay chỉnh lại gọng kính, dẫn đầu bước ra ngoài.
…
Đây là một bãi đất trống nằm sâu trong trường, cánh cổng trước mặt vẫn còn
đề đang xây dựng, lại nhìn những chồng gạch xi măng và dụng cụ ngổn
ngang, cách đó không xa là một khu nhà còn xây dở, mơ hồ có thể nhìn ra
kiến trúc rất rộng lớn.
Bầu trời hiện tại đã ẩn ẩn tối xuống, ánh sáng vốn đã ít ỏi cũng keo kiệt rút đi, nhưng sương mù đậm nhạt thì vẫn quanh quẩn ở đó.
“Nghe đồn ở đây bị quỷ phá, những công nhân xây dựng không hiểu vì sao trong một đêm biến mất, để lại một bãi chiến
trường như thế này.” Sarrchi bên cạnh tôi lên tiếng, quấn kĩ băng vải
trên tay.
Biểu tình của tôi có chút cổ quái, lại ma quỷ!
Ngôi trường này cũng quá đáng thương đi.
Kansai đi đầu chợt dừng lại trước cổng, đầu hơi ngửa lên nhìn không trung. Lập tức giây tiếp theo liền vang lên âm thanh cứng nhắc quen thuộc:
[Xác định mở nhiệm vụ Quân đoàn khô lâu cấp năm sao!]
Thời điểm người cuối cùng trong đội bước qua cánh cổng tiến vào, không gian
trong tích tắc như bị bóp méo, nhưng lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ là…
Nhìn cánh cổng sau lưng đã biến mất, thế vào đó cũng là một bãi đất trống
không nhìn thấy điểm cuối. Ánh mắt tôi trở nên cảnh giác nhìn xung
quanh.
Theo chỉ huy của Kansai, mọi người cùng xích lại gần nhau, thận trọng đi tới khu nhà kia.
“Mọi người lấy vũ khí của mình ra, không được hoạt động riêng lẻ, sẽ rất nguy hiểm.” Kansai rũ mắt vuốt quyển sách trong tay.
Tuy đứng sát nhau nhưng không ai cản trở tay chân ai, vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ.
Ánh mắt tôi thâm ý nhìn Tina đi sau Kansai, có lẽ cảm nhận được tầm mắt của tôi, Tina quay người lại, nhìn thấy tôi thì nhoẻn miệng cười tươi, rồi
mới quay người đi sau Kansai.
Thấy vậy, tôi cũng dời mắt tập trung phía trước.
Đội hình lấy Kansai dẫn đầu, tạo thành hình tam giác chậm rãi di chuyển.
Thời điểm bước vào trong, bầu trời không hiểu sao lập tức tối đen, khiến người ta không kịp thích nghi.
Pháp sư trong đội tức khắc niệm vài câu, ngọn lửa trôi nổi trên không trung kịp thời chiếu sáng lại.
Bị biến cố này làm cản trở tầm nhìn, chúng tôi vì vậy cũng chỉ nhìn được nơi mà ngọn lửa chiếu tới.
Bóng đêm bao trùm, hệt như một con quái thú há to miệng muốn nuốt chửng!
Không gian im lặng chợt nghe một tiếng ‘rắc’, phá lệ chói tai. Chúng tôi cùng quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh. Khi nhìn thấy đó là một thành
viên trong đội, chưa kịp thả lỏng trách cứ thì bỗng thấy khuôn mặt người nọ vì đau đớn mà vặn vẹo, thân hình như bị định trụ tại chỗ. Giây tiếp
theo liền như bị sa hoá, tức khắc biến thành một bộ xương rơi lả tả
xuống đất.
Đầu tiên là bóng đêm phủ xuống, giờ lại trong tình huống không rõ đã chết mất một người, lại còn quỷ dị như vậy!
Mắt nhìn thấy tên của người nọ tức khắc trở thành màu xám trong khung tổ đội, vạch máu về không, đáy lòng mọi người phát lạnh.
Cứ như vậy… Cứ như vậy đã toi một mạng rồi?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT