Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Hằng Thù đầu tiên là lái xe đem Phó Chân đưa đi Giang gia, sau đó mới đi công ty.
Bà Giang không phải lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chân mặc váy, nhưng khi nhìn thấy Phó Chân mặc một cái váy hồng đáng yêu đứng ở trước mặt mình vẫn cảm thấy trái tim đều bị moe.
Bị bà Giang nhìn chằm chằm Phó Chân có chút không được tự nhiên, lúc đi cùng Giang Hằng Thù ở trên đường, bởi vì trên đường đều là người xa lạ, không biết giới tính thật của mình, hắn ngược lại không có ngượng ngùng như bây giờ.
Bà Giang nhìn Phó Chân rũ đầu xuống, biết hắn đang quẫn bách, cười an ủi hắn: “Mẹ lại không phải người ngoài, con thẹn thùng cái gì?”
Sau hôn lễ, Phó Chân đổi giọng gọi bà Giang là mẹ, mẹ hắn đã mất từ lúc hắn còn nhỏ, bà Giang xem như là một cách đền bù cho những tiếc nuối khi còn nhỏ của Phó Chân.
Chỉ chốc lát sau Giang lão gia tử cũng từ trên lầu đi xuống, nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Phó Chân, ha ha nở nụ cười, hỏi Phó Chân là vị tiểu mỹ nhân này là ai, Phó Chân cảm thấy mặt mình mặt đều phải thiêu cháy.
Giang lão gia tử tiếp tục nói: “Cái vòng mà lúc trước ông đưa cho con đâu? Mau mang lên.”
Giang lão gia tử vốn cho rằng chiếc vòng kia chỉ có thể truyền cho đời sau, không nghĩ tới thế nhưng còn có thể xuất hiện loại tình huống này.
Phó Chân trả lời: “…… Vòng tay đặt ở trong nhà.”
“Lần tới nhớ mang lên.” Giang lão gia tử cười ha hả nói.
“Ba, con cùng Tiểu Chân đi ra ngoài.” Bà Giang chuẩn bị xong liền nói.
Giang lão gia tử ừ một tiếng, dặn dò bà Giang nói: “Đừng làm cho hắn quá mệt mỏi.”
Bà Giang cùng ông Giang năm đó vì hưởng ứng chính sách kế hoạch hoá gia đình, chỉ sinh mỗi mình Giang Hằng Thù, vẫn luôn hy vọng có con gái, nhưng vẫn luôn không có thực hiện, vốn dĩ cho rằng Giang Hằng Thù kết hôn, nàng có thể lĩnh hội cảm giác có con gái, không nghĩ tới Giang Hằng Thù cuối cùng tìm một nam hài tử.
Mà nàng càng không nghĩ tới chính là, cuối cùng nàng còn có thể từ trên người cái nam hài tử này lĩnh hội cảm giác dưỡng nữ nhi.
Hôm nay tâm tình của Bà Giang rất tốt, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, ở một tiệm nữ trang, bà Giang cầm một cái váy vàng nhạt liền ước lượng trên người Phó Chân một chút, vừa lòng gật gật đầu, làn da Phó Chân rất trắng, mặc cái váy này hoàn toàn không bị đen, bà Giang cười nói: “Con mà mặc cái váy này vào nhất định rất đẹp.”
“Mặc không được.” Phó Chân lắc lắc đầu, này váy là thúc eo, hiện tại bụng hắn to như vậy căn bản không thể nào mặc vừa.
Cô hướng dẫn ở một bên chen vào nói: “Chờ chị sinh em bé ra lại mặc cũng được ạ, vóc người của chị cao, nếu mặc chiếc váy này vào nhất định sẽ đẹp, vừa nãy cũng có một cô gái nhìn trúng chiếc váy này, nhưng cô ấy không trắng như chị, thử một chút liền không mua.”
Phó Chân mới không bị người hướng dẫn lừa mua, chờ hắn sinh đứa nhỏ ra, hắn chắc chắn là không cần mặc váy nữa, đáp ứng Giang Hằng Thù mặc bộ sườn xám kia đã là giới hạn cuối cùng của hắn, hắn hướng bà Giang lắc đầu.
Bà Giang phu cũng không thèm để ý, đem váy thả lại chỗ cu, cùng Phó Chân đi ra tiệm nữ trang, nàng nhìn thoáng qua bụng Phó Chân, hỏi hắn: “Có mệt hay không a, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát?”
“Còn không mệt.” Phó Chân lắc đầu nói.
Bà Giang: “Kia nếu không chúng ta đi xem tóc giả?”
Bà Giang ở trên mạng tìm kiếm vị tria cửa hàng tóc giả, Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại còn phải đi xuyên qua một con phố, dù sao còn nhiều thời gian, hai người bọn họ cũng không vội, liền đi dọc theo chỗ có bóng mát đi về con đường phía đối diện.
Sau đó Phó Chân liền lại thấy được Phó Kiến Sâm, hắn đứng ở dưới đèn giao thông phía đường đối diện đang nhìn về phía mình, hắn như một cọc bia đá đứng dưới ánh nắng chói chang, Phó Chân không biết hắn ở nơi nào đứng bao lâu.
Hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa bây giờ vẫn đang là giờ làm việc, Phó Kiến Sâm là chủ tịch một công ty lớn chắc chắn không có thời gian nhàn rỗi, làm gì có thời gian chạy đến khu thương mại đứng dưới gốc cây chơi.
Phó Chân mơ hồ suy đoán ra cái gì, nhưng lại cảm thấy suy đoán ấy của mình quá vô căn cứ, hắn giật giật môi, cuối cùng quyết định coi như mình không thấy gì, kéo cánh tay bà Giang, đi qua bên người Phó Kiến Sâm, mắt nhìn thẳng.
Bà Giang nghiêng đầu nhìn Phó Chân, giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nàng không có trải qua những khổ cực mà Phó Chân từng trải, cho nên không có lập trường vì Phó Kiến Sâm hoặc là Phó Chân nói cái gì, chuyện này vẫn là để Phó Chân tự mình quyết định đi.
Phó Kiến Sâm liền như vậy hoàn toàn bị bỏ qua.
Hắn quay đầu nhìn thân ảnh Phó Chân cùng bà Giang đi xa, đôi mắt đột nhiên có chút ướt át, mặt trời chói chang càng nhô lên cao, chiếu lên những sợi tóc bạc của hắn càng thêm rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này hắn đã đem toàn bộ gánh nặng chuyển lên người Phó Đình. Hắn già rồi, sớm đã già rồi, nếu không tại sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Mãi cho đến khi thân ảnh Phó Chân hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Phó Kiến Sâm, Phó Kiến Sâm mới thu hồi tầm mắt, hắn tại chỗ thật lâu, cả người như bị hòa tan dưới cái nắng.
Toàn bộ hiệp ước giữa Phó gia cùng Tần gia sẽ hoàn toàn ngưng hẳn vào tháng 6, Đường Loan Loan đã từng hướng Phó Chân làm gì, hắn sẽ thay Phó Chân trả lại hết cho nàng, nhưng do Tần Chiêu vận dụng sở dụng lực lượng cùng tài nguyên che chở Đường Loan Loan, cho dù Phó Kiến Sâm cũng không có biện pháp.
Đường Loan Loan lúc này còn không biết Phó Kiến Sâm làm những gì, nàng suy xét rất nhiều ngày, vẫn là không có cách nào có thể tâm bình khí hòa mà tiếp thu lời mời của 《 Ta là đệ nhất phun tào 》,lúc trước nàng muốn dùng thực lực đến chứng minh, nhưng lại phát hiện căn bản không ai chịu cho nàng cơ hội chứng minh thực lực, hai ngày nay Đường Loan Loan ở nhà nghĩ rồi lại nghĩ, mọi chuyện xảy ra từ sau bức thư tự bạch của Phó Kiến Sâm, nếu nàng có thể một lần nữa được Phó Kiến Sâm tha thứ, như vậy địa vị của nàng trong giới giải trí nhất định còn có thể trở lại đỉnh cao.
Tần Chiêu vốn định trong khoảng thời gian không để Đường Loan Loan làm việc, bọn họ có thể sinh một đứa nhỏ, nhưng lại bị Đường Loan Loan không chút lưu tình cự tuyệt, nàng cho rằng chính mình còn trẻ, lúc này hẳn nên dốc sức làm việc, Tần Chiêu nói không lại nàng, chỉ có thể mặc kệ.
Khoảng cách từ khi Phó Kiến Sâm phát thư tự bạch trên Weibo đến bây giờ đã qua thật lâu, Đường Loan Loan cảm thấy Phó Kiến Sâm chắc cũng đã bớt giận, nàng gạt Tần Chiêu, nói mình ở nhà quá ngột ngạt muốn trở về Phó gia.
Lúc người hầu mở cửa ra, phát hiện người đứng ngoài cửa là Đường Loan Loan, vị Đường tiểu thư từ sau khi kết hôn liền không có trở về lấy một lần, đán người hầu ở Phó gia đều là nhìn Phó Chân lớn lên, từ sau khi Đường Loan Loan kết hôn bỗng nhiên khôi phục bình thường, nhớ tới những chuyện đã phát sinh, không khỏi cũng có chút oán hận Đường Loan Loan, cho nên hiện tại khi nhìn thấy Đường Loan Loan đều không có sắc mặt tốt.
Đường Loan Loan thấy đến bây giờ ngay cả người hầu trong Phó gia đều không có ai cho mình một cái sắc mặt tốt, liền tự an ủi trong lòng nói, chờ nàng một lần nữa trở lại Phó gia, nhất định phải đem những người này đều thay đổi, bất quá hiện tại việc cấp bách vẫn là lấy về sự ưu ái của Phó Kiến Sâm đối chính mình.
Hẹ thống rác rưởi, rốt cuộc khi nào có thể tỉnh lại!
Phó Kiến Sâm ngồi ở trên sô pha phòng khách, trong tay của hắn ôm một quyển album, bên trong đều là ảnh Phó Chân cùng Phó Đình khi còn nhỏ, ngón tay hắn mơn trớn lên gương mặt nam hài tử.
Đường Loan Loan đi tới bên ngươid Phó Kiến Sâm, nhỏ giọng gọi hắn một câu: “Ba ba……”
Hồi lâu lúc, Phó Kiến Sâm mới từ ảnh chụp ngẩng đầu, nhìn Đường Loan Loan trước mắt, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi tới Phó gia làm gì?”
Đường Loan Loan cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng khi nghĩ đến mục đích của mình, nàng chỉ có thể áp xuống suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nàng hỏi Phó Kiến Sâm: “Ba ba, ba còn ở giận con sao?”
“Ngươi không cần kêu ta ba ba,” Sắc mặt Phó Kiến Sâm âm trầm đến cực điểm, Đường Loan Loan nhìn đến tình cảnh này trong lòng không khỏi xúc động, nàng tiếp theo lại nghe được Phó Kiến Sâm hướng chính mình nói, “Ngươi cùng Phó gia không có bất luận cái quan hệ gì.”
Đường Loan Loan có thể là đem ký thuật diễn suốt đời đều dùng ở giờ phút này, trong mắt nàng thực mau liền chứa đầy nước mắt, nhìn ngồi Phó Kiến Sâm ở trên sô pha, môi nàng run rẩy, gian nan mà phát ra âm thanh, nàng hướng Phó Kiến Sâm chất vấn: “Ba ba, coi như con không phải con gái của ba đi nữa, thì chẳng lẽ tình cảm trong hai năm qua đều là giả dối sao? Chẳng lẽ những yêu thương trước kia đều là giả sao?”
Phó Kiến Sâm nhưng thật ra tình nguyện những cái đó đều là giả, hắn không nhịn được cười lên, trong đoạn thời gian quá khứ kia hắn không biết là bị cái gì mê hồn, liền đối với Phó Chân hai mươi năm yêu thương coi như không tồn tại, huống chi là Đường Loan Loan mấy năm nay cảm tình.
“Ngươi tính cái gì?” Phó Kiến Sâm không chút khách khí mà hỏi lại Đường Loan Loan.
Đường Loan Loan sững sờ ở tại chỗ, nàng không nghĩ tới Phó Kiến Sâm sẽ nói khó nghe với mình như vậy, nàng há miệng thở dốc, nhưng phát không ra thanh âm, qua đã lâu, nàng mới tìm về thanh âm chính mình, hướng Phó Kiến Sâm lên án nói: “Ngài quên lúc ngài đem ta về Phó gia nói như thế nào sao? Ngài quên ngài nói muốn cho con cả đời hạnh phúc sao? Ngài hiện tại làm như vậy xem như cái gì?”
Phó Kiến Sâm mặc kệ Đường Loan Loan nói gì, hắn chỉ là thực bình tĩnh nhìn về phía Đường Loan Loan dò hỏi: “Lúc trước khi bọn bắt cóc hướng ta đòi tiền là do cô kéo vào sổ đen đi?”
Thanh âm của Đường Loan Loan nháy mắt đình chỉ, trong ánh mắt nàng mang theo né tránh, nhưng là thực mau biến mất, nàng nhìn thẳng đôi mắt Phó Kiến Sâm, đối mặt hoài nghi của Phó Kiến Sâm rất là thương tâm, nàng cau mày hỏi Phó Kiến Sâm: “Ba ba con làm sao coa thể làm chuyện như vậy đâu?”
Từ trước Phó Kiến Sâm nguyện ý bị Đường Loan Loan che dấu, đem đầy ngập tình thương của cha cho nàng, mặc kệ nàng làm cái gì, hắn luôn cho rằng Đường Loan Loan là đúng, là tốt, chính là hiện tại sẽ không, Phó Kiến Sâm vốn dĩ chính là nhân tinh, nếu không sẽ không một tay đem Phó gia thành thương nghiệp đế quốc, muốn phát hiện một người có phải đang nói dối hay không vẫn thực dễ dàng.
Phó Kiến Sâm không muốn lại dây dưa với Đường Loan Loan, hắn đem album đặt trên sô pha một lần nữa cầm lên, hướng quản gia đứng ở một bên nói: “Đem Đường tiểu thư ——”
Phó Kiến Sâm nói còn chưa nói xong, liền nhận được điện thoại của Tần Chiêu điện, trong điện thoại Tần Chiêu uy hiếp Phó Kiến Sâm nói, nếu Đường Loan Loan có bất luận cái gì tổn thương, hắn coi như phải trả giá hết thảy, cũng sẽ làm Phó Chân hoàn lại.
Phó Kiến Sâm đem điện thoại cắt đứt, trầm mặc rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu hướng quản gia nói: “Đưa nàng đưa đi.”
Đường Loan Loan cũng không có da mặt dày luôn phải ở lại chỗ này, chẳng qua là ở trước khi đi, ném cho Phó Kiến Sâm một câu: “Ngươi sẽ hối hận, ba ba.”
Phó Kiến Sâm cười khổ một tiếng, hắn đã hối hận, chính là trên đời này ai cũng không thể cho hắn cơ hội làm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT