Editor: Lười, June

Bữa tiệc Trung thu đầy tiếng cười nói đột nhiên im bặt.

Từ A Man nắm chặt chiếc đũa trong tay, chặt đến mức chiếc đũa ấn sâu vào lòng bàn tay nàng.

Không phải nàng muốn nghe lén, mà là vì tiếng thở dài kia của Đinh Vịnh kia, cứ như bắn một cung tên vào tai nàng. Cái bát trong tay nàng đặt xuống cũng không được mà không đặt cũng không xong. Nên Từ A Man chỉ có thể trốn ở một góc, không nghe chuyện chính sự của bốn nam nhân kia nữa.

Sau đó, ngoại trừ giọng nói đôi khi hơi lớn của Đinh Vịnh Chí, còn lại ba người kia nói gì, nàng một câu cũng không nghe thấy.

Mấy người họ đã nói xong.

Mộ Cẩm cao giọng hỏi: "Người đâu? Ta bảo ngươi đi lấy bát đũa, ngươi định lấy đến mai luôn hả?"

Lúc này Từ A Man mới bước tới, "Dạ, tới đây."

Đinh Vịnh Chí không có tâm trạng thưởng thức bánh trung thu, vội vàng rời đi, tiếng vó ngựa dường như phá tan rừng trúc.

Từ A Man mấy lần giương mắt nhìn vẻ mặt của Mộ Cẩm. Có khăn che mắt, dù Nhị công tử có rơi nước mắt cũng không mất mặt, nàng sẽ vờ như không thấy.

Tan tiệc.

Từ A Man muốn về phòng nhưng lại bị gọi lại.

Xe lăn của Mộ Cẩm không động đậy, thật ra, chỗ đồ ăn vừa nãy hắn cũng không động đũa. Mộ Cẩm nói: "Qua bên này, ngồi cùng ta một chút."

"Vâng." Lúc Nhị công tử say rượu đa phần đều nói về mẫu thân của hắn, quan hệ của hắn và Hoàng Thượng, lại có chút xa cách. Từ A Man suy nghĩ, mình nên giả vờ không nghe thấy lời Đinh Vịnh Chí nói, hay nên tỏ vẻ mình đã nghe trộm được rồi.

Nàng đẩy xe lăn đến cạnh ghế đá, bản thân thì ngồi lên ghế. Như lời Nhị công tử vừa nói, bảo nàng ngồi với hắn.

Mộ Cẩm nói muốn ngắm trăng nhưng trước mắt lại chỉ là một màn tăm tối.

Từ A Man thỉnh thoảng liếc sang, đoán xem liệu hắn có buồn hay không.

Thật ra nàng suy nghĩ nhiều rồi. Mộ Cẩm không chảy một giọt nước mắt. Cái khăn này vẫn sạch sẽ.

Hắn trầm mặc.

Nàng cũng trầm mặc theo hắn.

Qua hồi lâu, Mộ Cẩm nhẹ hỏi: "Trăng đêm nay rất tròn rất lớn đúng không?"

"Vâng, Nhị công tử. Có câu mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, ngày mai sẽ càng tròn càng lớn hơn ạ." Nhị công tử không nhắc đến chuyện đau lòng thì nàng cũng không nhắc nữa. Nhị công tử muốn trò chuyện về trăng, nàng sẽ trò chuyện cùng. Những nữ tử có tài có học, ngày trung thu có thể sẽ ngâm thơ tác đối. Còn nàng cái gì cũng không biết, chỉ có thể nói với hắn mặt trăng này có tròn không, có to không.

Nghĩ đến sự chênh lệch của hai người, nàng cảm thấy Nhị công tử nói rất đúng, nàng đúng là một nữ nhân không thú vị. Lúc hắn cần an ủi, nàng lại chẳng biết nói an ủi như thế nào.

Mộ Cẩm bỗng dưng đưa tay về phía nàng.

Từ A Man hiểu ý hắn, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Mộ Cẩm nhẹ nhàng nắm trọn bàn tay nhỏ của nàng trong tay, "Lúc ta tám tuổi rời khỏi hoàng cung, đến năm ngoái mới liên hệ lại với hoàng cung. Ngươi có tin không? Những ngày tháng sống ở Mộ phủ, ta chưa từng nhớ đến Hoàng Thượng."

"Nhị công tử nói, ta đương nhiên sẽ tin." Lúc này bàn tay nhỏ bé của nàng còn ấm áp hơn tay hắn, không nhịn được mà nắm ngược lại tay hắn.

"Có lẽ Đinh Vịnh Chí còn khổ sở hơn ta." Mặt Mộ Cẩm không cảm xúc, đến cả dải khăn bình an trắng tuyết cũng bị ánh trăng nhiễm lên sắc xám trắng lạnh khốc.

"Vâng..." Chả trách vừa nãy nghe Đinh Vịnh Chí nói chuyện, có chút nghẹn ngào. Ngược lại Nhị công tử vẫn tâm trạng bình tĩnh. Vậy mới thấy được, tòa hoàng cung kia chỉ có thể để nói chuyện quân thần, không phải nơi để nói chuyện tình thân.

"Nhưng." Mộ Cẩm dừng một chút, "Nếu nói hoàn toàn không có cảm xúc, thì cũng không phải."

Nàng lặng yên nghe hắn nói.

"Năm ngoái, Binh Bộ Thượng Thư nhất thời mềm lòng, nói thật ra thân thế của ta. Ta vốn không muốn gặp Hoàng Thượng. Đối với ta mà nói, ông ấy chỉ là một người xa lạ. Nhưng ông ấy là vua của một nước, đầu trên dưới Mộ phủ đều nằm trong tay ông ấy. Ông ấy cũng dùng điều này để uy hiếp ta. Mẫu thân ta từ nhỏ đã răn dạy, đại trượng phu biết co biết duỗi, không phải lúc nào cũng phải thể hiện bản thân. An nguy của Mộ phủ mới là chuyện quan trọng nhất. Ta và Hoàng Thượng hẹn gặp ở Hoàng lăng tại Linh Lộc Sơn. Ta lỡ hẹn ba lần. Từ năm ngoái đến nay, ta và ông ấy gặp nhau chưa đến mười lần. Nhưng..." Mộ Cẩm càng nói giọng càng nhỏ dần.

Từ A Man phải cúi người mới nghe rõ được.

Mộ Cẩm nói: "Mỗi lần ta gặp lại ông ấy, đều cảm thấy ông ấy tiều tụy hơn so với lần trước. Ta cảm nhận được sâu sắc rằng, Hoàng Thượng đã già. Những lúc ông ấy gặp ta, hầu hết đều hỏi chuyện của mẫu thân ta, nói ra cũng thật buồn cười, lúc mẹ ta còn sống ở trong hoàng cung thì Hoàng Thượng thường xuyên lạnh nhạt bà, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, lại cố chấp muốn biết mấy chuyện nhỏ nhắt của bà. Ta có ác ý nên đã kể rất nhiều chuyện đau buồn của mẫu thân. Có một lần, thế mà Hoàng Thượng lại quay đầu lau nước mắt."

Từ A Man lại nhìn về phía dải khăn trên mắt Mộ Cẩm.

"Khi đó ta không hề đau lòng cho ông ấy. Nhưng mà..." Mộ Cẩm ngừng lại, ngừng thật lâu mới nói tiếp: "Dân chúng nói ông là một vị minh quân. Nàng nói xem, minh quân đi rồi, ta có nên cảm thấy khổ sở không?"

"Nhị công tử, cái này phải hỏi chính người rồi. Lúc trước, những người dân ở Tây Phụ Quan chúng ta suýt nữa thì bị đại quân Bách Tùy san bằng. Hoàng thượng đích thân ra trận, dẫn dắt tướng sĩ Đại Tễ đánh lùi quân địch, trả lại sự yên bình cho chúng ta. Quê hương của ta có xây tượng của những tướng sĩ Đại Tễ, là vì dân chúng cảm kích Hoàng thượng đã dẹp yên chiến loạn. Tuy vậy, ngài ấy không phải cha ta, ta chỉ là một con dân Đại Tễ, ta chỉ là... nói chuyện với tư cách là một người dân của ngài." Từ A Man hơi ảo não. Cái miệng này của nàng vẫn không thể an ủi được Nhị công tử. "Còn nếu suy nghĩ với vai trò như Nhị công tử thì ta nghĩ Hoàng thượng không phải là một người cha tốt."

"Một chính trị gia chân chính phải đè ép được nội tâm yếu ớt, mới có thể là một vị thánh triết anh minh. Binh Bộ Thượng Thư nói ta có thể xưng đế, nhưng sau trận chiến cùng Tiêu Triển kia, ta biết ta không phải là một chính trị gia xuất sắc. Tình thân, tình bằng hữu là sự ràng buộc của ta, cũng là sự trở ngại của một vị đế vương. Hoàng Thượng là một chính khách kiệt xuất. Đúng như lời ngươi nói, ông ấy là ân nhân của Đại Tễ. Ta là con dân, phải cảm thấy khổ sở vì Đại Tễ đã mất đi một vị minh quân." Mộ Cẩm nói: "Ta nghĩ, lòng ta đúng là cảm thấy khó chịu."

Một tay nàng xoa lên khăn Mộ Cẩm, che khuất đi đôi mắt hắn. "Nhị công tử, ta ngồi với người một lúc nữa."

"Lạnh không?" Mộ Cẩm hỏi.

Từ A Man lắc đầu, "Nhị công tử, người đã mua cho ta rất nhiều xiêm y dày, ta đều mặc hết."

Mộ Cẩm đáp lời: "Ta đối xử với ngươi rất tốt."

"Đúng nha, Nhị công tử đối xử với ta rất tốt."

Mộ Cẩm không nói gì nữa, dựa vào xe lăn, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.

Từ A Man nhớ rõ ánh trăng đêm nay, mới đầu là lạnh lẽo, nhưng về sau những ánh sáng bạc đó chiếu lên người Nhị công tử, êm dịu lại ấm áp.

Nàng biết diện mạo của công tử xuất sắc, nhưng đêm nay mới biết, thì ra càng ngày càng đẹp hơn.

- ---

Đêm Trung thu, toàn bộ hoàng cung loạn lạc.

Hoàng Thượng sớm đã có sắp xếp, để lại một bản di chiếu.

Lam công công đang tuyên đọc chiếu thư.

Nội dung của chiếu thư giống như nội dung cái đêm Hoàng thượng và Tiêu Triển đã bàn luận. Đế vị là của Thái Tử, đồng thời, Hoàng Thượng cũng đặc xá tội khi quân của Binh Bộ Thượng Thư và Mộ phủ.

Tiêu Triển quỳ trước cửa, thất thần, cho đến khi được Lam công công nhắc nhở hắn mới hoàn hồn mà tiếp chỉ.

Lướt mắt nhìn phi tần, thái giám và cung nữ quỳ đầy đất, trong lòng Tiêu Triển tự hỏi, Hoàng Thượng... Thật sự cứ ra đi như vậy sao?

Trên đường trở về, hắn không nói lời nào, bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thấy nữ nhân trước cửa điện.

Lý Trác Thạch đang đợi hắn, đây cũng là lần đầu tiên. Hơn nữa, nàng còn mặc một váy trong cung.

Tiêu Triển nhìn chăm chú vào bộ váy trắng của nàng. Hoàng Thượng băng hà, khắp thiên hạ đều mặc đồ trắng... Hoàng Thượng đi thật rồi.

Nàng ấy đưa tay về phía hắn, trong mắt có sự không đành lòng.

Nàng từ nhỏ đã học giơ đao múa kiếm, trong tay có vết chai, không mềm mại dịu dàng, nhưng Tiêu Triển lại cảm thấy bản thân đang bấu víu lấy một tấm gỗ, lẩm bẩm bên tai nàng: "Ta chưa từng nghĩ... Hoàng thượng cứ ra đi như vậy."

Lý Trác Thạch đỡ vai hắn, thương tiếc nói: "Thái Tử điện hạ. Ở đây gió lớn, chúng ta quay về rồi nói."

Hắn dắt tay nàng, yên lặng đi về phía trước.

Cánh cửa đóng lại, chặn cơn gió thu đìu hiu, cũng chặn luôn ánh trăng tròn vạnh bên ngoài.

Tiêu Triển nhìn đốm lửa trong cung đăng, mất đi nụ cười dịu dàng, "Trác Thạch, nàng nói xem, đêm nay ta có buồn không?"

"Hoàng Thượng và Thái tử cũng là cha con, máu mủ tình thâm, Thái Tử nên cảm thấy buồn." Nàng chạm vào gương mặt hắn, chạm vào một mảnh lạnh lẽo.

Hai cha con này đấu đá nhiều năm như vậy, Lý Trác Thạch cảm thấy, Hoàng Thượng và Thái Tử là đối thủ tốt nhất, nhưng không phải là kẻ thù ác nhất.

Tiêu Triển thở một tiếng, cong môi, lại mỉm cười, "Ta cảm thấy nửa buồn nửa vui. Ông ấy là Hoàng Thượng. Ta đến được thế gian này, ta có được Đông cung này, ta được hưởng thụ vinh hoa này đều nhờ một phần công sức của ông ấy. Thế nhưng, ông ấy không cho ta tình thân, đêm nay nhìn những phi tần cực kỳ bi thương trước giường Hoàng Thượng, ta không có cách nào rơi nước mắt. Nếu ta có thể rơi nước mắt thì càng có thể xem là một người con có hiếu. Nhưng trong nháy mắt đó, hốc mắt của ta lại cực kỳ khô khốc. Ta thầm nghĩ, tại sao ta lại phải rơi lệ vì một Phụ hoàng xa lạ? Ta ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, càng cảm thấy mỉa mai. Đoàn viên, đoàn viên. Hoàng thượng... Đúng là biết chọn ngày."

"Thái Tử điện hạ, uống chút nước đi." Lý Trác Thạch rót một chén nước ấm, đưa tới trước mặt Tiêu Triển.

Hắn không nhận, nhìn nàng cười, " Trác Thạch có biết, nửa vui của ta là gì không?"

Nàng ấy đặt chén xuống, hành lễ với hắn, "Chúc mừng Thái Tử điện hạ đã được như ý nguyện."

Ánh mắt Tiêu Triển sáng lên, nắm tay nàng, "Nàng phải thực hiện lễ nghi cung đình, có hai lần cũng dễ làm thôi."

Lý Trác Thạc cười nhạt.

"Hoàng Thượng đi rồi, ta ngồi được trên long ỷ kia. Ta đã từng nghĩ, cái ghế long ỷ này, nhất định ta phải có một trận chiến mới giành được. Bây giờ, lại có được một cách dễ dàng như thế, cứ khiến ta buồn bực." Nói đến đây, Tiêu Triển vỗ vỗ vết thương trên bụng: "Chung quy ta cũng không thích khổ nhục kế."

"Thái Tử điện hạ là người chơi cờ hiếu thắng, luôn hy vọng gặp phải kỳ phùng địch thủ, nhưng Hoàng Thượng lại cho ngài nước cờ này, chẳng phải đấy là tình thương của người cha sao?"

Tiêu Triển lắc đầu: "Trên di chiếu của ông ấy có ta, cũng có Mộ Cẩm. Đối với ta là sự ký thác và kỳ vọng nghiêm khắc mà chấp chính, nhưng đối với Mộ Cẩm lại là khoan dung và thông cảm. Vết thương ở bụng vẫn luôn nhắc nhở ta, ta còn có một đối thủ."

Lý Trác Thạch hỏi: "Ý của Thái Tử là người sẽ không bỏ qua cho Binh Bộ Thượng Thư và Mộ phủ?"

"Ta không có hứng thú với Binh Bộ Thượng Thư và Mộ phủ. Ta vẫn luôn nhớ đến là Tiêu Đạm." Tiêu Triển nở nụ cười sau khi gỡ bỉ lớp ngụy trang dịu dàng, vậy mà lại có mấy phần giảo hoạt giống với Mộ Cẩm. "Hoàng thượng muốn Mộ Cẩm làm một bình dân ung dung tự tại, nên trên di chiếu mới đặc xá cho Mộ phủ. Mộ Cẩm tên là Mộ Cẩm, nhưng hắn không phải người Mộ phủ. Hắn là Tiêu Đạm, hắn là Tứ hoàng tử, hắn là cựu Thái Tử đã đoạt lấy vị trí Thái Tử của ta." Tiêu Triển quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Lý Trác Thạch, "Nàng có đồng ý với những lời này của ta không?"

"Mộ nhị công tử không thể làm được chuyện gì, Thái Tử điện hạ cần gì phải hạ mình coi hắn là đối thủ."

Tiêu Triển không trả lời, xoay người cầm lấy chén nước ban nãy. Cả chính hắn cũng không biết, hận của hắn với Mộ Cẩm chỉ đơn thuần là hận, hay là hận hắn yếu đuối.

Lý Trác Thạch thầm than trong lòng. Tiêu Triển là chính khách, tình thân sao có thể trói buộc được hắn? Nàng hỏi: "Thái Tử, ngài đã lấy được binh phù Đại Tễ chưa?"

"Trác Thạch, vua Đại Tễ không phải là kẻ thù của La Sát tướng quân. Năm đó, La Sát tướng quân công cao hơn chủ, Hoàng Thượng lo ông khởi binh làm phản mới thu lại binh phù của ông. Nàng là người của ta, La Sát tướng quân và con dân Đại Tễ đều làm việc cho ta." Tiêu Triển cười ôm nàng, "Nàng không cần lo lắng như vậy."

- ---

Nước không thể một ngày không có vua.

Ngày mười sáu tháng tám, Tiêu Triển đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu thành Thanh Thuận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play