Tức khắc thời gian dường như trở nên ngưng đọng, bầu không khí ngột ngạt, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở không đều, Phượng Nguyệt Hi cả người không còn sức lực, cố gắng đè nén tâm trạng thấp thỏm của mình, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Phượng Thiên.

Khương Tử Ngôn nhìn thấy bộ dáng ngây người của Phượng Thiên, vừa buồn cười vừa hoảng sợ, nhẹ giọng nói.

“Tiểu tử, ngươi thua rồi.”

Thanh âm vừa ra, Phượng Thiên mới lấy lại một chút thanh tỉnh, nhìn xem hai thanh ngân châm trong tay của mình, gương mặt thoáng xuất hiện nụ cười đắng chát.  

Một châm cuối cùng hắn lại không có bắt được.

Trên vạt áo không biết từ khi nào xuất hiện một lỗ nhỏ, Phượng Thiên khó khăn mở miệng: “Cái này không tính a...”

“Tiểu tử, ngươi nói chỉ cần chạm được vạt áo của ngươi, mà lại không nói không được sử dụng ám khí, hơn nữa thắng thua là chuyện bình thường, không cần bày ra bộ dáng giống như người khác thiếu nợ ngươi.” Hiếm khi trông thấy Phượng Thiên chịu qua thiệt thòi, Khương Tử Ngôn sung sướng cười lớn.  

Phượng Thiên biết mình đuối lý, khẽ thở dài một hơi, không có tiếp tục lên tiếng phản bác.

Lẽ dĩ nhiên không thể nào nói là thực lực của Phượng Thiên không mạnh. Dù sao khi cùng nữ nhi động thủ, vì sợ thật sự đả thương tới nàng, hắn chỉ phóng ra một phần thực lực, lại muốn xem tới tột cùng thực lực của Nguyệt Nhi đến mức nào, nên chủ yếu chỉ dùng linh khí hộ thể.

Nếu không Phượng Thiên thật sự muốn ra tay, hắn chỉ cần trực tiếp lấy ra vũ khí của mình, đừng nói là một người chưa đạt đến cảnh giới Võ sĩ, cho dù có là cảnh giới Võ tông chưa chắc đã đỡ được một thương của hắn. Dù sao thì thực lực của hai người vẫn là chênh lệch quá lớn.

Nhưng hắn thua không phải vì bản thân mình chủ quan, mà một chiêu cuối cùng của nữ nhi đã để cho hắn phân tâm.  

“Nguyệt Nhi, chẳng lẽ con là võ giả song hệ?” Nữ nhi trước đó đã từng sử dụng qua Thốn Viêm Quyền, vì vậy hắn biết nàng là võ giả Hỏa hệ, tuy nhiên một chiêu Thủy Nhận Đao vừa rồi lại là võ kỹ Thủy hệ.  

Võ giả Hỏa hệ không thể tu luyện võ kỹ khác hệ, trừ phi người đó có nhiều hơn một thuộc tính.

Phượng Nguyệt Hi gật gật đầu, đối với phụ thân nàng không cần phải giấu giếm, nếu không phải không tiện mở miệng lại còn giải thích quá phức tạp, nàng cũng không ngại để lộ ra thể chất Hỗn Độn thể của mình.

Võ giả song hệ đặt ở Đông thổ hoàn toàn được coi là thiên tài, tuy nhiên Phượng Thiên trên mặt lại không có một điểm vui mừng, mày kiếm chau lại, không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

Thời gian Phượng Thiên bất động có chút lâu, Phượng Nguyệt Hi sợ phụ thân thất hứa, cánh tay khẽ lay động cơ thể của hắn.

“Nguyệt Nhi chuyện này vẫn nên...” Lời còn chưa ra đến miệng, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Khương Tử Ngôn, hắn lại không có can đảm nói tiếp, nửa câu sau nhanh chóng nuốt vào bụng.

Cuối cùng trải qua một hồi đắn đo, Phượng Thiên vẫn là đáp ứng, dù sao hắn cũng cần mặt mũi, nếu như thất hứa nhất định sẽ bị Khương thúc chê cười.

“Được rồi, chuyện này ta đáp ứng... Con về trị thương trước đi.”  

Phượng Thiên vừa dứt lời, Phượng Nguyệt Hi đã vội vàng hành lễ, sau đó xoay người rời đi, tựa hồ rất sợ phụ thân đổi ý.

Mắt thấy ở đây không còn náo nhiệt, Khương Tử Ngôn cũng không ở lại, trước khi đi còn không quên vuốt râu cười lớn.

“Ha ha, ngươi nên nghĩ cách mà đối phó với lão bà của mình đi, không biết lúc nàng biết chuyện sẽ có bộ dáng như thế nào?”

Nghe vậy, Phượng Thiên hít lạnh một hơi, hắn vậy mà quên mất, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng khi nổi giận của nàng, sắc mặt của hắn liền tái nhợt không còn một giọt máu.

Chờ đến khi bóng lưng Phượng Nguyệt Hi hoàn toàn biến mất, Phượng Thiên mới lớn tiếng hạ lệnh.

“Người đâu, đi gọi Sở Lam đến đây, ta có việc cần gặp hắn.”



Hai ngày sau, bên trong Phượng gia, sau khi nhận được Huyết San Hô từ Đan Dược các, Phượng Nguyệt Hi liền lén lút rời khỏi phủ, một đường đi thẳng về phía nam, ra khỏi kinh thành.  

Lần này nàng không có đi theo con đường lúc trước, mà dựa theo con đường chính chậm rãi tiến về Mê Ảnh Sâm Lâm, tuy mất nhiều thời gian nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.

Xuyên thẳng qua khu rừng không phải là một lựa chọn sáng suốt, lần trước nàng trở về mà không có bị yêu thú bắt gặp xem như vận khí của nàng không tệ.

Mất hơn nửa ngày đi bộ, Phượng Nguyệt Hi rời đi từ sáng sớm, đến giờ mặt trời đã lên cao, nàng có chút thấm mệt thì từ phía xa trông thấy một quán trà, mặc dù nhìn không rõ nhưng có thể nhận ra có bao nhiêu phần nhân khí.  

Có lẽ quán trà có rất nhiều khách nhân, nên hai chủ quán một già một trẻ có chút bận rộn. Lúc bước vào quán, nàng thấy bọn họ hết pha trà lại dọn bàn, trên đường đi còn châm lửa vào bếp lò, để việc nấu nước không bị gián đoạn.

“Cô nương trước tiên tìm chỗ ngồi, ta lập tức sẽ đến bên ngài!”

Lão giả đang pha trà hét lên một tiếng với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play