Đôi mắt Tô Tiện ánh lên một tia dị thường, thấp giọng nói: "Tìm ta?"
Lý Bích không đáp, ánh mắt có chút né trách, chỉ thoáng liếc mắt đến bàn tay phải bị thương của Tô Tiện. Chỗ bị thương đã được Yêu Lan bôi thuốc, quấn một lớp băng vải thật dày bên ngoài. Vẻ mặt Lý Bích hơi biến, nói: "Cũng không có chuyện gì gấp hết."
Tô Tiện từng nghe Yêu Lan nói chỗ ở của Lý Bích cách chỗ này khá xa, hắn đến đây chắc không phải chỉ để nói với nàng không có chuyện gì. Tô Tiện đang định hỏi, Lý Bích đã vội mở miệng: "Sau khi ta về đã suy nghĩ rất nhiều."
"Chuyện báo thù ấy con đường Huyền Thiên Thí đi không được thì ta còn những đường khác có thể đi." Lý Bích im lặng một lúc, khuôn mặt tái nhợt bạnh ra, gằn giọng nói: "Ngươi nói rất đúng."
Tô Tiện nhướng mày nhìn hắn.
Lý Bích bị nàng nhìn đến lúng túng, lập tức quay người đi, lỗ tai phiếm đỏ, đưa lưng lại nói với Tô Tiện: "Ta đi đây."
Lý Bích hơi bực nói: "Bồi dưỡng tinh thần mới là cách luyện công tốt nhất không phải sao?" Hắn nói xong bèn không để ý Tô Tiện nữa, đi thẳng một mạch ra ngoài, chỉ là mới đi được vài bước đã quay đầu lại, vung tay ném một thứ cho Tô Tiện.
Tô Tiện dùng cánh tay không bị thương bắt lấy, thì ra là một lọ thuốc, Lý Bích nhàn nhạt nói: "Thuốc trị thương, coi như đền tội với ngươi, nhưng mà ngươi đã băng bó rồi thì khỏi cần, giữ lại để dành lần sau đi."
Tô Tiện: "..." Nàng không hy vọng có lần sau tí nào.
Khi nàng còn đang lẩm nhẩm câu này trong lòng, Lý Bích đã đi khỏi.
Tô Tiện cất lọ thuốc đi, nắm lại tay Tiểu Sở nói: "Chúng ta đi thôi."
Quang cầu lượn lờ quanh người Tô Tiện, đi theo bước chân của nàng về hướng Chấp Minh Tông.
Từ khi còn rất nhỏ Tô Tiện đã ở trong Huyền Nguyệt Giáo, Huyền Nguyệt Giáo nằm ở phía Tây Nam đại lục, khí hậu đông ấm hạ mát, đến tuyết cũng chưa từng thấy, cả Huyền Nguyệt Giáo trồng đầy hoa lê hoa đào, nhưng không hề có hoa mai. Những thứ nàng gặp qua rất ít, vào lần đầu tiên quen biết Sở Khinh Tửu, hắn nói đủ mọi chuyện trên trời với đất với nàng, mỗi lần nói đến điểm mấu chốt đều bị cắt ngang bởi mấy câu hỏi lạ lùng của nàng.
Ví dụ như "Hoa mai trông như thế nào?", "Quỷ Môn thật sự có quỷ hả?", "Người ở Thiên Cương Minh đều là người xấu sao?"
Sở Khinh Tửu nghe mà chỉ biết mở to mắt, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói rằng sau này có dịp rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo nhất định phải đưa nàng ra ngoài nhìn đời mới được.
Về sau Tô Tiện thật sự rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo nhưng Sở Khinh Tửu đã không còn nữa. Nàng một mình ra ngoài tận mất nhìn ngó thế gian, biết được thì ra trong mắt người đời, người trong Huyền Nguyệt Giáo mới là kẻ ác, còn Thiên Cương Minh là phái chính nghĩa. Nàng cũng nhìn qua mấy đợt hoa hoa nở, ngồi ngẩn ngơ trong màn tuyết rơi suốt mấy đêm.
Cho đến tận bây giờ nàng mới có cơ hội cùng thưởng mai với Sở Khinh Tửu.
Yêu Lan nói không sai, phía sau Chấp Minh Tông quả thật có một rừng mai, sắc trời đã tối, ánh nắng cuối ngày cũng đã tàn lụi, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh. Trong gió ẩn hiện mùi hương của hoa mai, Tô Tiện cong cong đôi mày, vẻ mặt dịu dàng dắt tay Tiểu Sở nhảy lên một cây mai, ngồi xuống.
Hai người cách nhau rất gần, nhánh mai thoáng phe phẩy, hai cánh mai chao đảo đáp xuống đầu vai, Tô Tiện ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, thấp giọng nói: "Lúc trước huynh nói, trên những ngôi sao có thiên thần, nếu cầu nguyện dưới trời sao thiên thần sẽ nghe thấy, có lẽ nguyện vọng sẽ được thực hiện."
"Nhưng mà ta là người của Huyền Nguyệt Giáo." Tô Tiện cười cười, "Huyền Nguyệt Giáo là thế lực tách ra từ Ma Môn, bọn ta không tin cái gì là thiên thần cả."
Tô Tiện quay đầu nhìn Tiểu Sở bên cạnh, dung nhan Tiểu Sở rõ nét đến thế, Tô Tiện cảm giác hắn đã lấn át vẻ đẹp của rừng hoa mất rồi.
Quang cầu nhẹ nhàng uốn lượn quanh Tô Tiện, nàng vươn tay ra để quang cầu dừng lại trong lòng bàn tay mình, nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ ta tin rồi."
Quang cầu nhấp nháy, ánh sáng vàng vàng chiếu sáng cả rừng mai.
Tô Tiện thu lại ý cười vào đáy mắt.
Cả đời này của nàng chỉ cầu một nguyện vọng dưới bầu trời đầy sao này. Khi đó vừa mới biết tin Sở Khinh Tửu qua đời, nàng lang thang không mục đích, đi được một nửa chợt nghe tiếng ếch nhái, ngẩng đầu thì phát hiện trời đã tối từ lâu, trên đỉnh đầu là tinh hà lộng lẫy. Nàng nhìn sao trời nghĩ rằng nếu có thể gặp lại Sở Khinh Tửu thì tốt biết bao.
Lúc hắn còn, đến cả một câu ta thích huynh nàng cũng chưa kịp nói.
Bây giờ ước nguyện thành sự thật.
"Sở Khinh Tửu." Nghĩ đến đây, Tô Tiện đung đưa chân, gọi quang cầu một tiếng.
Quang cầu vốn đang đuổi theo cánh mai rơi lả tả, nghe nàng gọi mới ngừng lại, cánh mai theo gió rơi xuống nền tuyết trắng.
Tô Tiện bóc một nắm tuyết ném về phía quang cầu, bị nó nhanh nhẹn tránh được. Tô Tiện cười nói: "Cũng có chạm vào huynh được đâu, né cái gì?"
Quang cầu tỏa vẻ không phục nhấp nháy hai cái.
Tô Tiện không quan tâm kháng nghị của hắn, nói: "Ta thổi sáo cho huynh nghe nhé?"
Quang cầu nghe vậy vội vàng bay về đậu trên vai Tiểu Sở, chọn một chỗ thích hợp nhất giống như đang đợi Tô Tiện thổi sáo. Tô Tiện cong khóe môi, lấy Kỳ Hoàng Sáo đặt lên môi, giai điệu phát ra nhẹ nhàng len lỏi trong rừng mai.
Nghe tiếng sáo, quang cầu bên cạnh Tô Tiện lại nhúc nhích, đảo mấy vòng quanh người nàng rồi bay ra.
Tầm mắt Tô Tiện nương theo quang cầu, một quầng sáng dần tụ lại trong rừng, tốc độ càng ngày càng nhanh, nháy mắt hóa thành bóng dáng dài dài rồi biến mất trong đêm.
Tô Tiện buông Kỳ Hoàng Sáo, gọi tên Sở Khinh Tửu.
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, quầng sáng lại hiện lên, mang theo cuồng phong lướt đến thổi tung y bào tóc tai của Tô Tiện, đến cây mai bên cạnh cũng rung lắc theo. Nàng khẽ nhắm mắt, bám vào thân cây, đợi khi cuồng phong qua đi, nàng mới mở mắt.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, Tô Tiện bất giác ngẩn người.
Hoa rơi và bông tuyết dưới đất bị cuồng phong thổi lên, bây giờ đang lả tả rơi xuống, ánh sao và quầng sáng dung hòa vào nhau, khiến mỗi cánh mai đều sáng lấp lánh. Rừng mai trắng khiết đơn điệu bỗng chốc trở thành màu sắc đẹp đẽ nhất thế gian.
Đôi mắt Tô Tiện phản chiếu ánh sao, lại trầm tĩnh như làn thu thủy.
Quang cầu động đậy trở về bên cạnh Tô Tiện, phấn khích run run thân hình.
Tô Tiện bật cười thành tiếng, thật muốn ôm quang cầu vào lòng nhưng nàng không chạm vào nó được, chỉ có thể hôn một cái lên mặt Tiểu Sở, nói: "Phần thưởng đó."
Quang cầu lắc lắc, dường như chưa thấy thỏa mãn.
Tô Tiện lại cười: "Đợi khi nào huynh hồi phục rồi lại đến đòi ta."
Tô Tiện và Tiểu Sở ngồi trong rừng mai rất lâu. Lúc trở về phòng, Yêu Lan đã đi ngủ rồi, Tô Tiện cũng không muốn làm ồn đến nàng ấy bén nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, đám người Tô Tiện bước vào đại điện Chấp Minh Tông thì Thư Vô Tri đã đợi trong điện, bên cạnh đó còn có Mộ Sơ Lương và những người khác.
Mộ Sơ Lương là đại sư huynh của Không Thiền Phái, thường ngày bận rất nhiều việc, Tô Tiện cũng lâu lắm rồi không gặp hắn, hôm nay hắn ở đây chắc có liên quan đến Huyền Thiên Thí. Quả nhiên, mọi người trong điện đợi một lúc khi ai nấy đã đến đầy đủ, Thư Vô Tri mới nói: "Chắc các ngươi cũng biết rồi, người tham dự Huyền Thiên Thí năm nay của Không Thiền Phái đã chọn xong."
Thư Vô Tri vừa nói vừa liếc nhìn hai người Tô Tiện, thấy mọi người không ai nói gì Thư Vô Tri bèn tiếp lời: "Tô Tiện, Yêu Lan, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Hai người Tô Tiện gật đầu, Thư Vô Tri cười nói: "Các ngươi cũng không cần căng thẳng, đi gặp gỡ tu hành giả của các môn phái khác cũng tốt." Hắn nghiêm túc nói, "Phương pháp tu luyện của mỗi môn phái không giống nhau, cũng tồn tại đạo lý tương sinh tương khác, lần này hai ngươi đi, cân nhắc thêm đạo lý này."
Nói xong, Thư Vô Tri quay sang Mộ Sơ Lương nói: "Tiểu Mộ, lần này ngươi cũng đi chứ?"
"Vâng, sư phụ." Mộ Sơ Lương đáp, rồi hướng hai người Tô Tiện nói, "Hai vị sư muội chuẩn bị một chút, trưa hôm nay ta dẫn các muội đến Mạnh Chương Tông một chuyến, ngày mai chúng ta lên đường đến Thiên Cương Minh."
Tô Tiện gật đầu, Yêu Lan bên cạnh khó hiểu hỏi: "Đi Mạnh Chương Tông?"
"Đúng vậy." Mộ Sơ Lương cười, "Kỹ thuật rèn đúc của Mai sư thúc là thiên hạ vô song, trước khi các muội khởi hành, người muốn tặng cho mỗi người một món vũ khí."
Nghe vậy hai mắt Yêu Lan sáng rực lên, liền hỏi: "Thật không?"
Mộ Sơ Lương mỉm cười gật đầu.
Mộ Sơ Lương nói không sai, thuật đúc của Mai Sương Mộng quả thật rất lợi hại, từng chế tạo ra rất nhiều danh kiếm, đến cả Huyền Nguyệt Giáo cũng phải bỏ ra cái giá rất cao để mua lại một món vũ khí của Mai Sương Mộng. Yêu Lan cực kỳ hưng phấn, tuy Tô Tiện cảm thấy mình không thiếu thứ vũ khí nào nhưng thấy Yêu Lan vui như vậy nàng cũng gật đầu theo.
Chính ngọ (*) vừa qua, Tô Tiện và Yêu Lan đến kiếm trì ở sau Mạnh Chương Tông.
Nhìn thấy gác mái đen ngòm trước mặt, Tô Tiện sực nhớ mình đã từng tới đây, nơi này là chỗ Mộ Sơ Lương dẫn nàng đến để điều tra lai lịch tiên hồn trên người Tiểu Sở.
Lúc đó Mai Sương Mộng nói rất nhiều nhưng sau này Tô Tiện mới biết thứ trên người Tiểu Sở không phải tiên hồn mà là tàn hồn của Sở Khinh Tửu. Tô Tiện cũng không biết tại sao bọn họ lại nhận nhầm nhưng cũng chưa hề đề cập chuyện này với họ.
Bước vào đại điện, bên cạnh kiếm trì(**) Mộ Sơ Lương và Mai Sương Mộng đang nói chuyện, còn đứng kế bên họ là Phong Diêu Sở chẳng biết đã về Không Thiền Phái từ khi nào, đang nháy nháy mắt với Tô Tiện.
(*) 12 giờ trưa
(**) Ao kiếm
- Hết chương 29 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT