Mạng lưới tình báo của Huyền Nguyệt Giáo có hiệu suất làm việc rất cao, chỉ mới ba ngày, Yêu Lan đã mang về cho Tô Tiện tin tức nàng muốn biết.
"Con người Vạn Sênh không phải loại tốt đẹp gì." Lúc bấy giờ đang là ban đêm, khí lạnh buổi đêm ở Không Thiền Phái buốt thấu xương, Yêu Lan đóng cửa sổ rồi kéo chặt quần áo mới đến ngồi trước Tô Tiện, nhỏ giọng nói: "Hắn xuất thân từ một tiểu tông môn tên là Thiên Hạc Môn, trong môn phái tổng cộng chỉ có mấy người nhưng mỗi người đều là khôi lỗi sư có tay nghề cực cao. Nếu như họ muốn, những con rối được tạo ra có thể gây nên không ít sóng gió trong thiên hạ nhưng người trong tông phái chỉ chuyên tâm nghiên cứu thuật con rối, không muốn nhảy vào vũng nước đục đấy."
"Trong số họ chỉ có Vạn Sênh là ngoại lệ, Vạn Sênh là khôi lỗi sư tài giỏi nhất trong số đó, thậm chí kỹ thuật còn vượt qua sư phụ bọn họ, cũng vì vậy, hắn bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn với cuộc sống lánh xa thời thế như vậy." Yêu Lan nhẹ nhàng vân vê cánh hoa mai trong bình, thấp giọng nói, "Hơn ba mươi năm trước, Vạn Sênh tao túng hơn trăm con rối do mình tạo ra giết chết toàn bộ người trong sư môn, đoạt lấy con rối của sư phụ rồi rời khỏi Thiên Hạc Môn, đầu quân cho Vô Ưu Cốc có thực lực rất lớn mạnh khi đó."
Tô Tiện biết Vô Ưu Cốc, đó là thế lực luôn đối địch với Huyền Nguyệt Giáo, vừa chính vừa tà, Vạn Sênh đầu quân vào Vô Ưu Cốc cũng là lúc Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt Giáo đấu tranh ác liệt nhất.
Yêu Lan biết Tô Tiện đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Vạn Sênh lập đại công cho Vô Ưu Cốc nhưng vì thân phận và lai lịch của hắn mà không nhận được sự tín nhiệm của Vô Ưu Cốc chủ. Trong lòng Vạn Sênh bất bình, sau này trong trận đại chiến giữa Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt Giáo đã trốn khỏi Vô Ưu Cốc, sau đó mất tích ba tháng, lần xuất hiện tiếp theo hắn mang theo bên mình một con rối nương nhờ Quỷ Môn."
"Con rối đó chính là người ngươi muốn ta điều tra, Quỷ Môn Quỷ Tứ của sau này." Yêu Lan nhắc đến Quỷ Tứ, đôi mày chau lại, không nhịn được nhìn sang Tiểu Sở yên tĩnh đứng cạnh một cái, "Quỷ Tứ là con rối đầu tiên trở thành sát thủ, thủ đoạn độc ác, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm. Nói ra thì Quỷ Tứ đó và Tiểu Sở có chút giống nhau nhưng vẫn có điểm khác."
Tô Tiện hỏi: "Chỗ nào không giống?"
"Quỷ Tứ không có mặt." Yêu Lan nói xong sợ Tô Tiện hiểu lầm vội vàng giải thích, "Ý ta là, gương mặt của con rối đó bị người ta rạch mất rồi, nhìn không rõ ngũ quan."
Tô Tiện khép hờ mắt nói: "Quỷ Tứ chính là Tiểu Sở."
"Á?" Yêu Lan kinh ngạc nhìn Tiểu Sở.
Tô Tiện nói: "Gương mặt của Tiểu Sở là ta bảo Vạn Sênh tạo ra, hắn vốn dĩ là con rối không có mặt."
Yêu Lan: "..."
Tô Tiện yên lặng một lúc, chợt nhớ ra một chuyện: "Lúc nãy ngươi nói, Vạn Sênh biến mất sau trận chiến giữa Huyền Nguyệt Giáo và Vô Ưu Cốc? Sau khi mất tích, Quỷ Tứ đã xuất hiện?"
Yêu Lan gật đầu, "Sao vậy?"
Thần sắc Tô Tiện không biến đổi nhưng trong lòng đã nảy ra không biết bao nhiêu ý niệm. Lúc Vô Ưu Cốc và Huyền Nguyệt Giáo đại chiến cũng là ngày Sở Khinh Tửu đưa nàng rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo, Sở Khinh Tửu bị trọng thương, nàng đưa hắn về Sở gia nhưng ngoài ý muốn lại hại hắn chết thảm, bị người của Sở gia hủy dung rồi vứt xuống sông.
"Hủy dung." Tô Tiện nghĩ đến đây, chau mày khẽ khàng nói một câu, rồi lập tức đứng bật dậy.
Thời gian và hoàn cảnh thật là quá trùng hợp rồi.
Yêu Lan bị nàng dọa giật mình, vội vã đứng dậy: " Sao đấy?!"
Sắc mặt Tô Tiện nhợt nhạt, không trả lời Yêu Lan mà biểu cảm trên mặt phức tạp nhìn sang Tiểu Sở. Thần sắc Tiểu Sở không chút biến hóa, thản nhiên đối mặt với nàng nhưng ánh mắt hắn trống rỗng không có gì cả. Viên quang cầu trên vai hắn tỏa ra ánh sáng xanh lam, hư hư ảo ảo.
Giọng nói Tô Tiện có hơi run rẫy, nhỏ giọng hỏi: "Là huynh sao, Tiểu Sở?"
Khối quang cầu hơi co rúm lại, mãi cũng không thấy động tĩnh khác.
Tô Tiện đang ở trong căn phòng nhỏ nhưng lại cảm thấy phảng phất như quay về lần chạy trốn ba năm trước, nàng và Sở Khinh Tửu trọng thương bước đi vô định, người đầy mệt mỏi, tuyệt vọng dâng đầy trong tim.
"Ngươi đang nói gì vậy?" Yêu Lan vẫn không hiểu ý của Tô Tiện.
Tô Tiện không muốn giải thích, bởi suy nghĩ này của nàng có chút hoang đường, hoang đường đến mức nàng cũng không dám tin. Nàng im lặng giây lát rồi nói: "Ta phải rời Không Thiền Phái một chuyến, có lẽ ngày mai sẽ đi."
Yêu Lan ngạc nhiên: "Bao giờ ngươi trở về?"
"Trước khi Huyền Thiên Thí bắt đầu ta sẽ về."
Yêu Lan quan sát thần sắc Tô Tiện, ngầm hiểu chuyễn này nhất định rất quan trọng cũng không dám nhiều lời, gật đầu nói: "Ngươi tự mình cẩn thận đó."
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiện đến tìm Thư Vô Tri.
Biết Tô Tiện muốn đi nhưng phản ứng của Thư Vô Tri lại rất bình tĩnh, hắn đáp một tiếng, rồi dặn dò nàng: "Việc tu hành không thể trì hoãn, tâm pháp ta dạy ngươi mỗi ngày đều phải tập, trước khi Huyền Thiên Thí bắt đầu phải quay về đây, ta không muốn đến lúc Không Thiền Phái tham gia Huyền Thiên Thí lại thiếu mất một người đâu."
Tô Tiện đồng ý, quay người chuẩn bị rời Chấp Minh Tông, chỉ là trong khoảnh khắc quay đầu lại nhớ ra một chuyện, nàng thấp giọng nói: "Sư phụ đã biết thân phận của ta có vấn đề tại sao vẫn đồng ý giúp ta?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ đuổi ngươi đi à?" Thư Vô Tri bật cười, "Ta nói rồi, ta nhìn người không sai bao giờ, trên người ngươi có địch ý hay không ta đều nhìn ra. Nếu như ngươi đã không có ý đối địch với Không Thiền Phái vậy thì xem như ta nhặt được một đồ đệ tư chất thông minh, có gì không tốt đâu?"
Tô Tiện im lặng gật đầu với Thư Vô Tri rồi bước ra khỏi Chấp Minh Tông.
Thư Vô Tri không còn nhớ nữa, hắn đã từng nhìn nhầm một người, lần đó còn hại hắn suýt mất hết tu vi.
Sau khi ra khỏi Chấp Minh Tông, Tô Tiện đụng mặt Yêu Lan đang đợi ở ngoài. Yêu Lan thấy nàng bước ra, vội vàng hỏi: "Sao rồi, Thư Vô Tri đồng ý rồi?"
"Tất nhiên." Tô Tiện đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, "Yêu Lan, có phải ngươi chưa buông bỏ được sư phụ?"
Yêu Lan nghe câu hỏi của nàng, bất chợt khựng lại, mở to mắt nhìn nàng.
Tô Tiện cụp mắt nói: "Những chuyện hắn biết còn nhiều hơn ta đã tưởng tượng, ta nghĩ, có lẽ lúc ngươi tiếp cận hắn, hắn đã sớm nhận ra mục đích của ngươi rồi." Nàng nói đến đây, quay đầu nghiêm túc nhìn Yêu Lan, thấp giọng nói, "Chỉ là hắn chọn tin tưởng ngươi." Cũng giống như bây giờ, Thư Vô Tri chọn tin tưởng Tô Tiện vậy.
Tuy đã mất đi một đoạn ký ức nhưng chuyện lần nữa xảy ra, hắn vẫn đưa ra lựa chọn tương tự.
Yêu Lan đứng bất động tại chỗ, nghe Tô Tiện nói đến thất thần, quên mất phản ứng.
Tô Tiện nhìn Yêu Lan một cái, biết nàng ấy đã hiểu ý mình liền vội vã rời đi.
Tô Tiện đi tìm Phong Diêu Sở.
Đến Không Thiền Phái cũng được một khoảng thời gian, trừ khu vực của đệ tử và Chấp Minh Tông, Tô Tiện rất ít khi đặt chân đến chỗ khác, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Lăng Quang Tông.
Lăng Quang Tông và Chấp Minh Tông hoàn toàn khác nhau, Lăng Quang Tông nằm ở tít ngoài phía Tây Không Thiền Phái, đình đài lầu gác vô tận, hành lang gấp khúc, nhà thủy tạ bày ra trước mắt, không giống tông phái tu hành chút nào mà giống một biệt uyển ưu nhã hơn. Chỉ là trong biệt uyển này không hề điểm xuyến hoa hoa cỏ cỏ, bởi ở nơi lạnh giá như Không Thiền Phái, thứ có thể sinh trưởng được cũng chỉ có tùng, trúc, mai thôi.
Người ở Không Thiền Phái có vẻ đều rất thích hoa mai. Tô Tiện đi vào hành lang Lăng Quang Tông, hương mai liền ập vào mặt, hương thơm vấn vương, khiến lòng người trở nên bình lặng.
Xuyên qua lầu các thật dài liền thấy vài đệ tử Lăng Quang Tông đang luyện kiếm dưới táng cây mai, thấy Tô Tiện đến cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Tô Tiện cũng gật đầu chào bọn họ, tiếp tục đi vào trong, sau đó là một tòa lầu gác. Bên ngoài lầu gác là một cây mai rất lớn, cửa sổ khép hờ, Tô Tiện ngước mắt nhìn, một bóng dáng đang đứng ngay trong lầu.
Tô Tiện chưa từng nhìn thấy người nào lãnh đạm như thế, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh nhạt cách biệt ngàn dặm với thế nhân.
Dường như người nọ cảm nhận được ánh mắt của Tô Tiện, tầm mắt như sương tuyết liếc về phía nàng.
Tô Tiện đang suy đoán thân phận của người nọ thì sau lưng, giọng của Phong Diêu Sở đã lọt vào tai nàng: "Muội tìm sai chỗ rồi, ta ở đây nè."
"Phong Diêu Sở" Tô Tiện quay đầu nhìn Phong Diêu Sở nụ cười đang lan ra trên mặt, nghiêm túc nói, "Ta đồng ý với ngươi."
Thần sắc Phong Diêu Sở lập tức vui vẻ, nói ngay: "Đã vậy ta về thu dọn một chút, chúng ta lập tức xuất phát."
Tô Tiện không nói nhiều, gật đầu: "Dọn rồi ra hậu sơn gặp ta."
Phong Diêu Sở dọn đồ rất mau lẹ, nói là chuẩn bị nhưng cũng không mang theo đồ đạc gì, còn đến hậu sơn trước cả Tô Tiện.
Tô Tiện dắt Tiểu Sở theo bên cạnh, Phong Diêu Sở quay đầu cười cười với Tiểu Sở rồi cùng Tô Tiện xuống núi. Vừa đi vừa nói: "Lúc trước ở Quỷ Môn ta cũng gặp Quỷ Tứ có mấy lần, mặc dù hắn là con rối nhưng khắp người trên dưới toàn là sát khí, bây giờ nhìn hắn theo muội, sát khí cũng giảm nhiều rồi."
"Tiểu Sở vốn không phải công cụ giết người." Hiện giờ Tô Tiện đã có thể khẳng định Tiểu Sở là Quỷ Tứ nhưng khi nghe Phong Diêu Sở nhắc đến Tiểu Sở khi còn là Quỷ Tứ vẫn có chút không được vui. Nàng chưa từng nghĩ, Tiểu Sở trong tay Vạn Sênh lại là một tên sát thủ.
Phong Diêu Sở nhìn ra tâm tư của nàng, không nói thêm nữa, chỉ hỏi: "Lúc đó muội cứu Vạn Sênh ở đâu?"
Tô Tiện đáp: "Ngoại ô Sương Thành, cạnh bờ sông Thu."
Bọn họ đi mất mười ngày mới đến được Sương Thành, Sương Thành là khu vực của Bạch gia trong Bát đại thế gia, phía tây bên kia là của Sở gia, sông Thu là con sông từ Sở gia chảy xuống phía đông, lúc ấy Tô Tiện điều tra chuyện của Sở Khinh Tửu, đi theo dòng Thu Hà vừa lúc gặp và cứu Vạn Sênh, có được Tiểu Sở.
Đang là mùa thu mát mẻ, lá phong chín đỏ ngoại ô Sương Thành, lá rơi đầy trên đất. Tô Tiện dẫn Phong Diêu Sở đi một hồi trong rừng phong, cuối dừng dừng chân dưới một táng phong, dưới cây phong ấy có một ngôi mộ không to cũng chẳng nhỏ, trước mộ lập một tấm bia đá, bên trên không khắc chữ, chỉ có ngôi mộ yên tĩnh đứng lặng trong rừng lá phong.
Thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của Phong Diêu Sở, Tô Tiện bèn giải thích: "Khi đó ta chôn hắn ở chỗ này, ta không biết hắn tên gì nên không khắc văn bia được."
Phong Diêu Sở bật cười: "Loại người như hắn, chết còn có người nhặt xác xem ra là kiếp trước tu được đây mà." Ánh mắt hắn tối lại, khẽ vỗ tay lên bia đá, nói, "Đáng tiếc, e là hắn còn chưa chết."
Tô Tiện nói: "Ngươi muốn đào mộ?"
"Không cần đào, muội né ra chút." Phong Diêu Sở lắc đầu cười cười, nói với Tô Tiện một câu nhẹ như tơ.
Tô Tiện nghe lời lùi về sau, bàn tay Phong Diêu Sở vẫn đặt trên tấm bia, thần sắc chợt ngưng đọng, dồn linh lực vào lòng bàn tay, lực lượng mạnh mẽ thoát ra. Nhất thời cát đá bụi bặm bay mù mịt, lá phong trên đất bị nguồn lực mạnh mẽ khoáy động bay tứ tán.
Ngôi mộ trước mặt Phong Diêu Sở nứt ra một cái hố sâu, mà trong hố trống không, căn bản không có thi thể.
Tô Tiện trầm mặc, Phong Diêu Sở cười nói: "Quả nhiên là hắn giả chết lừa muội." Hắn cau mày lại nói tiếp, "Chỉ là hắn giả chết trốn đi, chúng ta muốn tìm hắn không dễ đâu."
"Có lẽ ta biết hắn đang ở đâu." Tô Tiện nói.
Một năm qua trong khắp thiên hạ chẳng lọt ra chút tin tức gì về người này, khắp trời đất cũng chẳng có nơi nào là có thể hoàn toàn trách khỏi thế gian, nếu có, cũng chỉ có vài chỗ mà thôi.
Tô Tiện nói với Phong Diêu Sở: "Hắn từng nhắc đến một nơi với ta, nếu hắn muốn ẩn cư nhất định sẽ tới nơi đó."
- Hết chương 25 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT