Tịch Viên nhìn khuôn mặt hằn hộc của Tố Tư mà nở nụ cười chế giễu, nàng chửi một câu : "Ngu ngốc." Vẫn may là Triệu Thiên Đình vẫn biết hối hận đúng lúc, tội của anh không nghiêm trọng lắm, Tịch Viên sẽ dùng hết khả năng để giúp anh.
"Con kia, mày nói cái gì?" Tuy giọng nói Tịch Viên rất nhỏ nhưng nó cũng đủ lọt vào tai Tố Tư, ả tức giận quát lớn hơn.
"Tao nói mày ngu ngốc, người phụ nữ ngu nhất trên thế gian mà tao
từng gặp!" Tịch Viên vẫn không biết sợ hãi là gì, với thái độ như muốn
giết người của Tố Tư nàng chỉ nhẹ nhàng lặp lại ý nói của mình, còn cố
tình bổ sung thêm ý.
Tố Tư thật đáng vinh hạnh, vì ả đã được Tịch Viên mệnh danh là người ngu ngốc nhất.
"Mẹ nó con thối tha, mày sẽ không yên với tao." Tố Tư gằng giọng, ánh mắt trừng lên dữ tợn, sau đó ả nhìn sang bọn côn đồ, ra lệnh : "Xử lý
hết hai đứa nó đi!"
Chỉ vài phút nữa thôi, chúng bay sẽ biến khỏi cõi đời này.
Triệu Thiên Đình không yêu tao, vậy tao sẽ cho anh ta biết thế nào là đau khổ.
Lưu Tĩnh, đi chết đi!
"Cô Tố, hai người họ đẹp như vậy, hay cho chúng tôi thưởng thức tí
đi. Xử lý sau cũng được mà?" Tên cầm đầu bước lên vài bước, gã dùng thái độ cung kính để nói chuyện với Tố Tư.
Lúc đầu gã chỉ nhận tiền và hứa sẽ giết chết Lưu Tĩnh và Tịch Viên,
giới giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ, vì thế gã chỉ làm theo nhiệm vụ. Đưa Lưu Tĩnh và Tịch Viên đến đây và chỉ cần giết họ xong thì coi
như nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng trước khi họ chết, gã muốn được thưởng thức họ.
Nếu Tố Tư đồng ý thì họ sẽ không khách sáo, nhưng nếu ả từ chối thì
gã phải nghe theo, bởi đã nhận tiền thì phải làm nhiệm vụ và tuân thủ
đúng quy tắc.
Tố Tư nghe ý kiến của tên cầm đầu cũng không tỏ ra ý kiến gì, ả cũng
muốn xem sự thảm hại của Lưu Tĩnh, để xem cô sẽ khóc thét cỡ nào.
"Nhanh tay một chút." Tố Tư gật đầu, ánh mắt hiện lên tia quỷ dị.
Tên cầm đầu mập mạp nghe vậy thì liên tục cảm ơn, bọn đàn em đứng bên cạnh cũng cười không ngoặc được mồm.
Bọn chúng tiến lên, khuôn mặt gian tà trong vô cùng nguy hiểm.
Tuy biết là vậy nhưng Lưu Tĩnh vẫn không hề nao núng hay sợ hãi, cô luôn tin tưởng vào Tịch Viên.
Quả nhiên Tịch Viên không phụ vào niềm tin của Lưu Tĩnh. Chỉ nhanh
như chớp, Tịch Viên xoay xoay cổ tay, dây trói bị đứt rơi xuống đất.
Nàng đứng dậy, ánh mắt tàn khốc nhìn bọn đàn ông đang ngạc nhiên vì nàng hành động quá nhanh.
Chưa đợi chúng tên tiếng, Tịch Viên liền cử động thân thể, bàn tay
nàng siết chặt thành quyền. Tịch Viên xoay vài vòng đánh vào những tên
côn đồ kia, chỉ chưa đầy năm phút bọn chúng đã nằm la liệt dưới đất kêu
than.
"Em... Em gái, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi, không dám
như vậy nữa..." Tên cầm đầu hốt hoảng van xin, gã mếu máo không ra nước
mắt.
"Gọi tao là chị Viên." Tịch Viên khom người xuống vặn cổ tay tên cầm đầu thật mạnh, bắt ép gã phải nghe lời.
Tức nhiên gã sợ hãi vô cùng, nhanh chóng gật đầu gọi : "Chị Viên, xin chị tha cho tụi em..."
Những tên khác cũng khóc lóc gọi chị, ai nấy đều tỏ ra đau đớn. Bọn
chúng không ngờ rằng cô gái này lại có thân thủ tốt như vậy. Nhưng lúc
đầu vì sao lại chịu trói đến đây chứ? Vậy nên bọn chúng tưởng nàng yếu
đuối, đúng là có mắt như mù mà.
"Tụi bây nằm đây chờ, tên nào dám bỏ chạy thì đừng trách tao vô
tình." Tịch Viên đấm một quyền vào bụng tên cầm đầu khiến gã phun ra một ngụp máu đỏ tươi.
Bấy giờ Tịch Viên bước sang cởi trói cho Lưu Tĩnh, nàng quan tâm : "Cậu không bị đau chứ?"
"Không đau." Đây là lần đầu tiên Lưu Tĩnh thấy Tịch Viên hung ác như
vậy, hành động của nàng vô cùng dứt khoát và mang sự uy hiếp không hề
nhỏ đến với bọn côn đồ. Nhưng Lưu Tĩnh không sợ nàng, cô lắc đầu mỉm
cười vì sự quan tâm của Tịch Viên dành cho mình.
"Để cậu chịu khổ rồi." Tịch Viên đau lòng đỡ Lưu Tĩnh đứng dây, lúc
trước khi bị bắt đến đây nàng đã cố tình chịu trói để tìm ra kẻ đứng sau lưng. Bây giờ đã tìm được nên nàng không cần phải vòng vo nữa.
Vừa đỡ Lưu Tĩnh đứng lên thì Tịch Viên liền quay sang nhìn Tố Tư. Ánh mắt hằn lên những tia đỏ như máu trong vô cùng đáng sợ. Tịch Viên đang
rất tức giận, đã đến lúc nàng phải báo thù cho con nuôi của mình rồi.
Tố Tư hoàn toàn không lường trước được cảnh tượng trước mắt, ả kinh
ngạc nhìn Tịch Viên đang đứng oai nghi ở đó mà bất giác sợ hãi.
Hai bàn tay Tố Tư bấu chặt vào đùi, cả người ả nhanh chóng đổ đầy mồ hôi nhưng Tố Tư cảm thấy sóng lưng ả lạnh toát.
Ánh mắt đó của Tịch Viên không phải là muốn giết chết ả chứ?
"Sợ cái gì, chẳng phải mày muốn giết tụi tao lắm sao? Lúc nãy thì hùng hồn còn bây giờ co rúm run rẩy. Sao không nói gì đi."
Tịch Viên bước lại gần Tố Tư, nàng dùng tay bóp chặt cằm ả. Những
móng tay nàng mới để dài đã đâm sâu vào mặt ả, để lại những vết đỏ đến
rướm máu.
Tố Tư hoảng hốt lắc đầu, cô gái trước mặt ả là ai chứ, vì sao lại lợi hại như vậy?
"Xin cô... hãy tha cho tôi, tôi không dám như vậy nữa." Sự sợ hãi
nhưng chóng bủa vây lấy Tố Tư, ả như đang rơi vào hố sâu vô tận để đến
với nơi tối tăm nhất. Hiện tại, ả rất hãi hùng.
"Tha thứ? Mày có nghĩ cũng đừng hòng!"
Tịch Viên quật mạnh Tố Tư một cái, chỉ trong giây lát ả đã nằm quằn
quại trên đất. Sức Tịch Viên không phải nhẹ, cái quật này đảm bảo mạnh
hơn gấp mấy lần Tố Tư xô Lưu Tĩnh ngã.
"A..." Vì đau đớn, Tố Tư cuộn người lại, khuôn mặt nhăn nhó đến cực điểm.
"Quỳ xuống dập đầu xin lỗi tiểu Tĩnh cho tao!" Tịch Viên nắm lấy tóc ả, thô bạo kéo ả ngồi dậy.
Lại một sự đau đớn bất ngờ xảy ra, Tố Tư chật vật ngồi dậy, nhưng sau đó lại bị Tịch Viên ép, ả đành quỳ gối trước mặt Lưu Tĩnh.
Tịch Viên hành hạ ả một cách tàn nhẫn, Tố Tư không thể không sợ hãi. Ả co rúm người, nhanh chóng dập đầu trước mặt Lưu Tĩnh van xin : "Lưu
Tĩnh, chị sai rồi, xin em tha thứ cho chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT