Lưu Tĩnh đã khóc rất nhiều, cô khóc vì cô hận Triệu Thiên Đình, chính anh đã phản bội lời hứa.

Nhưng khóc thì có ích gì, khóc cho ai xem đây? Vô dụng, nước mắt là thứ rất vô dụng!

Lưu Tĩnh phải mạnh mẽ, chí ít cô cũng không thể để họ xem thường.

Nhưng mọi chuyện sau này, sẽ tính sao đây?

Hôn lễ, nếu cô đoán không nhầm sẽ bị hủy bỏ.

Lưu Tĩnh cũng không tiếc nuối nữa, cứ mãi níu kéo người không yêu mình thì cũng không được kết quả tốt đẹp gì.

Cô, nên buông tay rồi.

Đưa tay lau nước mắt, Lưu Tĩnh nghĩ mình phải nên phấn chấn lên, ko để cho Triệu Thiên Đình và Tố Tư nhing thấy cô trong hoàn cảnh này. Nếu không nhất định họ sẽ cười chê cô.

Lưu Tĩnh đứng dậy, vừa định đi rửa mặt thì đã nghe tiếng thét thất thanh.

"A... Đình, đừng như thế..."

Tim Lưu Tĩnh một lần nữa như bị dao đâm vào, tiếng la thét đó đã minh chứng cho một điều là, họ, đang hoan ái.

"Rên lớn lên cho tôi!" Tiếp theo là tiếng quát của Triệu Thiên Đình.

Hai tay Lưu Tĩnh nắm chặt thành quyền, họ có cần quá đáng như thế không?

Càng nghe âm thanh phóng đãng đó Lưu Tĩnh càng đau đầu. Cô không thể chịu đựng được nữa, vì sao, vì sao anh lại đối xử với cô như thế.

Bước nhanh vào phòng tắm, Lưu Tĩnh đóng sầm cửa lại, cô bắt đầu mở nước hết cỡ để che đi âm thanh kinh tởm kia.

Nhìn bản thân mình trước gương, Lưu Tĩnh liền giật mình.

Cô, sao lại tiều tụy như thế này?

Tóc xõa dài xuống, có những cọng tóc vì dính nước mắt mà bám chặt vào khuôn mặt. Ánh mắt Lưu Tĩnh đờ đẫn, đôi môi khô khốc vì thiếu nước, bờ má phờ phạc một màu trắng. Đây là cô sao?

Vì sự phản bội của Triệu Thiên Đình mà cô tự hành hạ bản thân mình như thế này, có đáng không?

Hoàn toàn không đáng, nhưng ngoài buồn khổ, cô không còn làm được gì khác.

Không ngờ Lưu Tĩnh cô lại có ngày hôm nay, vì yêu mà điên dại.

Dùng nước tát lên mặt, cô muốn che đi cảm xúc lúc bấy giờ bằng cách này.

Nước lạnh chảy từ mặt xuống cằm, tê tái, buốt giá.

Ngoài bình tĩnh ra Lưu Tĩnh không làm được gì khác, cô phải ổn định lại tâm tình mới được. Không thể vì một số điều tiêu cực mà tự hại bản thân mình.

Không biết qua bao lâu, Lưu Tĩnh từ phòng tắm đi ra. Âm thanh phóng đãng kia cũng đã bớt đi, nhưng lâu lâu vẫn còn vang lên những tiếng thét sung sướng.

Lưu Tĩnh hít sâu, cô phải thật bình tĩnh.

Trong tình yêu, khi hai người đã đi đến hôn nhân thì tuyệt đối nghiêm cấm đối phương phản bội. Vậy mà anh đã phản bội cô rồi, Lưu Tĩnh không thể tha thứ.

Nằm trên giường, Lưu Tĩnh tắt hết đèn, chỉ một giây, bóng tối nhanh chóng bao phủ lấy cô.

Sự yên ắng, tĩnh mịch hiện tại khiến cô phải rùng mình.

Không lâu sau đó, tiếng thút thít bắt đầu vang lên.

Đúng vậy, Lưu Tĩnh đã khóc nữa rồi. Khi màn đêm buông xuống là những tâm sự lại bắt đầu ngoi lên. Dù có mạnh mẽ, kiên cường đến đâu thì cô vẫn không thể bình tâm lại được.

Tại sao, Lưu Tĩnh chỉ muốn biết tại sao Triệu Thiên Đình lại làm như vậy?

Câu hỏi này, chỉ có anh mới trả lời được.

Nhắm mắt lại, cuối cùng Lưu Tĩnh cũng đã ngủ sau một hồi khóc nức nở. Ngày mai, cô phải đối diện với sự thật này thế nào đây?

...

Sáng hôm sau thức dậy, Lưu Tĩnh vẫn không chịu rời khỏi giường. Xuống giường ra ngoài làm gì, để nhìn họ ân ái sao?

Nằm mãi ở trên phòng, đến khi nghe tiếng động cơ vang lên thì Lưu Tĩnh mới bắt đầu vén chăn, cô đi từng bước từng bước ra ngoài.

Nhận ra căn biệt thự không còn ai, Lưu Tĩnh biết Triệu Thiên Đình đã cùng Tố Tư đến Triệu thị.

Không gặp họ, Lưu Tĩnh cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu sao, cô có cảm giác không quen, vô cùng không quen.

Từ nay về sau, Lưu Tĩnh phải tập thích ứng rồi.

Vừa đi xuống bếp đã thấy chị Tiêu, sắc mặt của chị vô cùng khó coi. Chị Tiêu vừa nhìn thấy cô thì đã ân cần quan tâm.

Chị lo lắng hỏi : "Lưu Tĩnh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Em có bị làm sao không? Tại sao mà Triệu tổng lại đưa người đàn bà kia về nhà?"

Chị Tiêu thật sự rất bất an, hôm qua chị vừa loay hoay trong bếp đi ra thì thấy được Triệu tổng đưa một người đàn bà khác về. Chị tuy rất tò mò nhưng không dám lén lút nghe lén, thu xếp mọi chuyện ổn thỏa chị liền về nhà.

Hôm nay, khi đến đây và sau khi dọn món ăn, chị Tiêu đã phải kinh ngạc vì thấy vị trí đối diện Triệu tổng đã được người khác thay thế Lưu Tĩnh mà ngồi lên đó. Theo tình cảnh trước mắt, chị biết Triệu tổng và Lưu Tĩnh đang xảy ra vấn đề gì đó.

Quan tâm Lưu Tĩnh là sự thật, chị không muốn cô phải đau lòng.

Người đàn bà kia mới đến mà chỉ trỏ này nọ, bắt chị làm cái này làm cái kia còn hơn là chủ. Nhớ lại lần đầu gặp Lưu Tĩnh, cô rất ôn nhu lại dễ gần, còn nấu ăn phụ chị. Lưu Tĩnh và người đàn bà đó thật sự khác một trời một vực.

Vậy mà Triệu tổng không nói gì, xem ra Lưu Tĩnh thật sự có chuyện.

"Em và Triệu Thiên Đình, sắp kết thúc rồi." Lưu Tĩnh lắc đầu, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Đúng rồi, mọi chuyện phải nên dừng lại thôi, tất cả đã đến hồi kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play