"Diêu Hiên, mình đã làm xong tất cả." Tố Tư ngồi đối diện Diêu Hiên, ả cười đắc ý nghĩ về Lưu Tĩnh.
"Đống ảnh đó, cậu nghĩ nên gửi cho Triệu tổng trước hay gửi cho giới
truyền thông trước?" Diêu Hiên nghe Tố Tư nói thì vô cùng vui mừng. Xem
ra, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo mới rồi.
Tố Tư vừa uống xong ngụm nước ả liền vội đặt cốc nước xuống, lắc đầu : "Không được cho giới truyền thông biết."
"Vì sao?" Cách tốt nhất để phá hoại Lưu Tĩnh là đem những tấm ảnh mà
bọn họ và Chu Nghi chụp được đưa cho giới truyền thông. Làm như thế, Lưu Tĩnh sẽ không còn chỗ đứng, mãi không thể ngóc đầu lên nổi.
Nhưng Tố Tư không cho, Diêu Hiên quả thật không hiểu.
"Triệu Thiên Đình rất yêu Lưu Tĩnh, cho dù chuyện Lưu Tĩnh có người
đàn ông khác là thật thì anh ta cũng không bỏ qua cho người đã đăng
những tấm ảnh này lên. Khi giới truyền thông mà biết đến chuyện này,
không chỉ Lưu Tĩnh bị chỉ trích, phỉ báng mà ngay của Triệu Thiên Đình
cũng bị liên luỵ." Tố Tư giải thích lí do một cách nhanh gọn nhất giúp
Diêu Hiên hiểu rõ.
Ngừng một lúc, Tố Tư hỏi : "Cậu nghĩ hậu quả của chúng ta là gì khi bị phát hiện?"
Diêu Hiên ngẩn ra, nếu Tố Tư không nói thì cô ta cũng không hiểu ý
sâu xa đó nhưng cô ta vẫn không tin lý do đó cho lắm, chẳng lẽ Triệu
Thiên Đình có thể điều tra ra người gửi sao?
"Chúng ta sai khiến người khác gửi, không tin là Triệu Thiên Đình có thể tìm ra!" Diêu Hiên hất hàm, giọng điệu tự tin.
Tố Tư thấy thái độ của bạn thì lắc đầu, cô ta đúng là thiếu hiểu
biết, : "Có thể Triệu Thiên Đình không tìm ra, nhưng Lục Dĩ Thiên sẽ tìm ra."
"Lục Dĩ Thiên?" Cái tên này đối với Diêu Hiên quả thật quá xa lạ.
Tố Tư gật đầu : "Lục Dĩ Thiên đứng đầu một tổ chức hắc đạo, thế lực
anh ta rất lớn mạnh. Không có chuyện gì mà Lục Dĩ Thiên không làm sáng
tỏ. Những người khi rơi vào tay anh ta, chỉ có con đường chết! Triệu
Thiên Đình và anh ta là bạn tốt, cậu cũng hiểu ý mình rồi đấy."
Tố Tư đã từng điều ra rất kĩ về Triệu Thiên Đình, vì thế những điều này ả biết rất rõ.
Diêu Hiên nghe ả nói xong mặt liền biến sắc, nếu thật như thế thì cách làm của cô ta là ngu xuẩn rồi!
"Vậy, cậu định làm thế nào?"
"Gửi ảnh này cho một mình Triệu Thiên Đình, như vậy là quá đủ!" Nhìn những tấm ảnh trên bàn, Tố Tư cảm thấy rất sảng khoái.
Ả có lòng tin, hạnh phúc của Lưu Tĩnh không còn dài nữa. Như thế, Triệu Thiên Đình có thể để ý tới ả rồi!
...
Hai ngày nay, Lưu Tĩnh đã làm theo điều Tố Tư nói, cắt đứt liên lạc
với Triệu Thiên Đình. Có lẽ anh sắp về rồi, cô muốn biết anh sẽ làm gì.
Có phải là lo lắng cho cô khi không gọi cho anh không?
Hành động đó của Lưu Tĩnh quả thật đã khiến Triệu Thiên Đình lo lắng.
Ngồi trong phòng làm việc tại chi nhánh khác của Triệu thị, Triệu
Thiên Đình khó chịu dặn dò thư kí nam trước mặt : "Mai chúng ta sẽ về
nước, chuẩn bị đi."
"Vâng. Triệu tổng còn gì căn dặn không ạ?" Thư kí gật đầu hỏi lại.
"Không."
Triệu Thiên Đình trả lời xong thì thư kí cũng đi ra ngoài. Anh ngồi
trên ghế hay mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Anh nhớ đến Lưu Tĩnh,
anh có chuyện muốn nói với cô. Nhưng Lưu Tĩnh cứ như bốc hơi, điện thoại mãi không liên lạc được.
Vì thế Triệu Thiên Đình liền quyết định, ngày mai anh sẽ về gặp cô.
Còn bây giờ thì anh phải xử lý một số việc còn lại, xử lí xong thì tất cả sẽ ổn.
Trước khi nhập tâm vào công việc thì anh phải làm một chuyện khác. Triệu Thiên Đình nhấc điện thoại lên, bấm gọi đi.
Cuộc gọi thứ nhất không liên lạc được, anh kiên nhẫn gọi tiếp cuộc thứ hai.
Khoảng một lúc sau, đầu dây bên kia có người lên tiếng : "Hôm nay cậu có nhã hứng gọi cho mình à?"
Là một giọng nói nam trầm ổn nhưng lại rất nhẹ, câu từ đều mang một sự lạnh lẽo như gió Serbia thổi đến.
"Lục tổng này, có phải cậu bận quá rồi không. Chỉ muốn nói chuyện với cậu mà mình phải gọi đến hai lần." Triệu Thiên Đình bình thản đáp trả,
ánh mắt anh sáng lên, cánh môi cong nhẹ.
Người mà Triệu Thiên Đình gọi là Lục tổng chính là Lục Dĩ Thiên, hắn là bạn tốt của anh, anh rất xem trọng người anh em này.
Lục Dĩ Thiên là một lão đại nổi tiếng trong giới hắc đạo, làm việc
luôn nhanh và gọn, là một người thật sự tài năng nhưng lại cực kì nguy
hiểm. Chỉ cần nói không trúng ý Lục Dĩ Thiên thì người nói đó có cái kết rất thê thảm.
Lục Dĩ Thiên vừa là bá chủ của giới hắc đạo, vừa là Lục tổng dẫn dắt
Lục thị. Cái danh Lục tổng chỉ là che mắt người khác để dễ hành động,
thật tế, hắn là một lão đại khát máu, bàn tay của hắn đã dính không ít
máu tươi.
Cho dù Lục Dĩ Thiên là người ra sao, lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào
thì Triệu Thiên Đình mãi mãi xem hắn là bạn tốt, tốt nhất trên đời.
"Triệu Thiên Đình, cậu châm chọc mình đấy à? Mình mới nên hỏi cậu,
cậu rảnh lắm sao, hôm nay còn có tâm trạng gọi cho mình?" Lục Dĩ Thiên
nhướng nhẹ mi mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hé mở.
"Sợ cậu quên việc quan trọng nên mình mới nhắc."
Đúng vậy, lí do anh gọi cho Lục Dĩ Thiên rất đơn giản, chính là muốn
nhắc cho hắn về ngày anh cử hành hôn lễ. Lục Dĩ Thiên bận như vậy, anh
sợ là hắn sẽ quên mất.
"Hừm, quên à? Cậu đã nói câu này với mình hơn năm lần rồi đấy. Có
muốn quên cũng khó." Lục Dĩ Thiên hừ lạnh một cái, đôi mắt sáng quắc một cách lạ thường.
Cách đây không lâu, Triệu Thiên Đình đã gọi cho hắn để nói về việc
hôn lễ, lúc đó hắn như nghe được chuyện động trời. Lục Dĩ Thiên chưa
từng nghĩ đến việc này.
Hắn cứ tưởng Triệu Thiên Đình không biết yêu vì những thứ tình cảm
vướng víu đó rất rắc rối. Nhưng mà, Triệu Thiên Đình đã dính vào rắc rối rồi.
Thôi thì đành chịu, Lục Dĩ Thiên sẽ chúc phúc cho anh vậy. Thầm nghĩ, Triệu Thiên Đình thay đổi nhanh như vậy vì yêu, nhưng hắn sẽ không bao
giờ yêu. Rất phiền phức.
"Vậy thì tốt." Triệu Thiên Đình thỏa mãn gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT