Về đến Dư Viên, cô cũng không có việc gì khác ngoài đọc kịch bản.
Bỗng cô nhớ đến Du Vận, trước khi đi bà đã dặn dò rằng khi nào cô quay
xong phải đến thăm bà. Lưu Tĩnh về hôm qua, hôm nay đến là được nhất.
Nghĩ là làm, Lưu Tĩnh liền đến Triệu gia.
Thấy cô đến Du Vận rất vui, bà nắm tay cô, cùng cô trò chuyện đến xế
chiều, sau đó cùng ăn cơm. Người hầu trong Triệu gia cũng rất quý cô.
Khi Lưu Tĩnh trở về Dư Viên cũng đã chiều, có lẽ Triệu Thiên Đình đã
về rồi. Nhưng về mới thấy, cả người lẫn xe không thấy bóng dáng đâu.
Phải chăng việc ở Triệu thị thật sự rất khó giải quyết, Triệu Thiên Đình vẫn chưa làm xong?
Lưu Tĩnh muốn gọi cho anh nhưng không gọi, cô sợ mình sẽ quấy rầy anh mất. Thôi thì tính sau vậy, cô đành đi tắm trước.
Lưu Tĩnh đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm nóng nhẹ nhàng chảy trên tóc sau đó lại trượt xuống da thịt cô, tạo nên một khung cảnh vô cùng quyến rũ.
Lưu Tĩnh nhắm mắt xoa nhẹ đầu, cô rất thư thái.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng được mở ra, Triệu Thiên Đình nhìn cảnh tượng trước mắt, môi anh nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Đình, anh..." Hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Triệu Thiên Đình, anh về khi nào cơ chứ, sao không có tiếng động cơ?
Triệu Thiên Đình tiến lại gần cô, giữ lấy eo cô, bắt cô ép sát vào người anh.
"Em rất quyến rũ." Anh cất giọng khàn khàn, vừa nói xong đã cúi xuống hôn vào môi cô.
Triệu Thiên Đình và Lưu Tĩnh cùng đứng dưới vòi sen, nước liên tục
tuôn đổ xuống họ, điều đó không thể khiến họ dừng lại mà còn khiến họ
nhanh chóng hơn.
Triệu Thiên Đình hôn môi cô, anh dùng đầu lưỡi trêu chọc cái miệng
nhỏ của cô, nhẹ nhàng tận hưởng, nhẹ nhàng trêu chọc. Bàn tay anh vuốt
ve tấm lưng trần của cô, chậm rãi mơn trớn.
Triệu Thiên Đình bế cô lên, đặt cô vào bồn tắm, sau khi vứt bỏ quần áo trên người, anh liền bước chân vào.
Vừa ngồi xuống anh đã ép sát Lưu Tĩnh vào thành bồn tắm, Triệu Thiên
Đình cúi đầu hôn vào ngực cô, tay ôm chặt lấy eo cô sau đó lại dần di
chuyển xuống dưới.
Đặt hai tay lên mông cô, Triệu Thiên Đình dùng đủ lực mà xoa nắn. Làn da mịn màng khiến anh điên đảo.
"Ưm..." Miệng Lưu Tĩnh khẽ thốt ra tiếng nỉ non. Chỉ mới mấy động tác của anh mà cô đã chịu không nổi, thật sự cô rất khó chịu. Chuyện này,
cô mãi không thích ứng được.
Cự long của anh liên tiếp cọ sát lên đùi cô, mặc dù đang ngâm dưới
nước nhưng chỗ bị anh đụng vào lại như lửa đốt. Lưu Tĩnh lại tiếp tục
rên rĩ.
Triệu Thiên Đình hài lòng với cơ thể tuyệt mỹ này, miệng anh ngậm chặt lấy một bên nhủ hoa của cô, ra sức mút lấy.
Những âm thanh của dục vọng vang lên khiến Lưu Tĩnh đỏ cả mặt, cơ thể cô càng nóng lên, bất giác muốn giãy dụa.
Bàn tay Triệu Thiên Đình vẫn không yên phận, anh nhẹ nhàng chạm vào
chỗ nhạy cảm nhất của Lưu Tĩnh. Dùng một tay tách chân cô ra, một tay
khác lại tiến vào.
Đầu tiên là ngón trỏ, ngón trỏ anh chỉ mới chạm vào *** ***** của Lưu Tĩnh thì cô đã không chịu nổi mà ngân nga: "A..."
Tiếp theo là ngón giữa, cả hai ngón tay anh càng đi sâu vào trong, Lưu Tĩnh vội lắc đầu : "Đình... đừng... ưm..."
Tay cô nắm chặt lấy tóc anh, bàn tay cơ hồ đã nổi gân xanh. Mồ hôi
Lưu Tĩnh càng tuôn ra nhiều hơn, cô thật sự không thể chịu nỗi.
Sau khi đã nới lỏng *** *****, Triệu Thiên Đình nhanh chóng tiến vào, ôm chặt lấy cô, anh thở dốc.
"Ưm..." Móng tay Lưu Tĩnh cắm vào da thịt anh như muốn truyền bớt cho anh cảm giác khó chịu lúc bấy giờ.
Khi anh tiến vào, Lưu Tĩnh càng mất sức, cơ thể cô dán chặt vào anh, bàn tay cũng siết chặt vai anh.
Triệu Thiên Đình tiến sâu vào bên trong, cùng cô cảm nhận cảm giác tuyệt vời này.
Trên đời này, người anh yêu chỉ có Lưu Tĩnh, người có thể khiến anh say đắm cũng chỉ có mình cô.
...
Lưu Tĩnh vẫn đang ngủ nhưng cô cảm nhận có một sức mạnh nào đó đè lấy cô, theo phản xạ cô muốn xô thứ trên người mình ra nhưng cánh tay đã bị bắt lại.
Triệu Thiên Đình kéo tay cô lên đầu, sau đó liền úp mặt xuống ngực cô. Anh cắn nhẹ, Lưu Tĩnh cảm thấy đau liền mở mắt.
Đôi mắt cô nặng trĩu không nhấc lên nổi. Hôm qua anh đòi hỏi cô cả
đêm, đến khi nào dừng lại cô cũng không biết, chỉ biết mình bị ngất đi
sau đó khi tỉnh dậy lại thấy mình đang yên vị trên giường.
Nhưng trên người cô Triệu Thiên Đình đang làm loạn, Lưu Tĩnh cau mày : "Đình, tha cho em đi mà..." Cứ tiếp tục chắc cô chết mất.
Lưu Tĩnh vừa nói xong thì Triệu Thiên Đình đã nhấc chân cô lên mạnh bạo tiến vào. Anh không có ý định sẽ tha cho cô.
"A..."
"Em lừa anh." Triệu Thiên Đình cắn vào cổ cô như đang trừng phạt.
Lưu Tĩnh vừa nghe anh nói đã hiểu, và cô biết anh đang trách cô chuyện gì.
"Hôm qua... em chỉ buộc... miệng thôi..." Vào hôm qua, khi vừa ăn
sáng xong anh đã đòi hỏi cô tiếp tục, lúc đó Lưu Tĩnh đã nói rằng mình
'tới' nhưng đó chỉ là cô muốn bịa ra một ly do để ngăn cản hành động của anh.
"Em giỏi lắm." Triệu Thiên Đình gằng giọng sau đó tiếp tục luân động trong cơ thể cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT