Mặt Lưu Tĩnh càng đỏ hơn, cô cảm thấy thân thể như lửa đốt, rất khó chịu.
Cô nhíu mày : "Lúc nãy, họ cho mình uống thứ gì đó, mình cảm thấy rất
nóng."
Lưu Tĩnh đoán không nhầm, thứ mà cô uống chính là thuốc kích dục!
Tịch Viên vừa nhìn những biểu hiện của Lưu Tĩnh thì nàng đã nhận ra
cô bị gì, tay này siết chặt lại, ánh mắt đầy phẫn nộ : "Chết tiệc, cậu
bị trúng xuân dược."
Nhìn ánh mắt tràn đầy lửa giận của Tịch Viên, cô cảm thấy rất vui,
vui vì nàng đã bất bình thay cô, quan tâm cô. Không hiểu sao, Tịch Viên
lại mang đến cảm giác thân thiết như thế, nếu có thể, Lưu Tĩnh thật sự
muốn làm bạn tốt với nàng.
Cả người Lưu Tĩnh nóng lên, cô không chịu nổi nữa. Lưu Tĩnh dùng tay kéo áo mình xuống, muốn vơi bớt đi cảm giác khó chịu này.
Tịch Viên không nói gì, nàng lãnh đạm cởi áo khoác mình mà khoác vào người Lưu Tĩnh, sau đó lôi cô dậy.
Lưu Tĩnh không phản đối hành động của nàng, cô biết Tịch Viên có ý tốt với mình.
Tịch Viên nhanh chóng đưa cô rời khỏi phòng này, chuyển cô sang phòng của nàng.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng nhưng nhợt nhạt của Lưu Tĩnh, nàng cảm thấy đau lòng.
Trên đời này, Tịch Viên ghét nhất là thấy những chuyện bất bình, vì thế, dù có như thế nào nàng cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Tịch Viên đưa Lưu Tĩnh vào phòng tắm, nàng giúp cô cởi quần áo ra, sau đó đặt Lưu Tĩnh vào bồn tắm.
Nước nhanh chóng thấm vào cơ thể, mát lạnh. Lưu Tĩnh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn sắc mặt của Lưu Tĩnh, cô vẫn còn chống đỡ được, điều đó cho thấy xuân dược mà cô uống là loại nhẹ, chỉ cần ngâm nước một chút sẽ khỏi.
Tịch Viên ân cần : "Thoải mái hơn không?"
Một câu cảm ơn nhưng vẫn không đủ, Lưu Tĩnh bây giờ chỉ biết nói hai
từ đó để biểu lộ lòng biết ơn của bản thân mình dành cho nàng.
"Cảm ơn gì mãi chứ, cậu cố chịu một chút, sẽ nhanh trở lại như bình
thường thôi. À, cậu tên gì?" Tịch Viên không hài lòng với thái độ khách
sáo đó của Lưu Tĩnh, nàng không cần cô phải cảm ơn mãi như thế, một câu
thôi, chân thành là đủ.
Nàng hỏi Lưu Tĩnh, nhưng sau đó lại bổ sung thêm : "Mình là Nam Tịch Viên, cứ gọi mình là Tịch Viên đi."
Lưu Tĩnh nhìn vẻ đẹp kiều diễm của Tịch Viên, không khỏi ngưỡng mộ. Nàng còn rất gần gũi, điều đó càng khiến cô quý trọng hơn.
"Không, mình thích gọi cậu là Tiểu Viên hơn." Lưu Tĩnh cười đáp, sau đó giới thiệu bản thân : "Mình là Lưu Tĩnh."
"Được, vậy mình gọi cậu là tiểu Tĩnh." Tịch Viên mỉm cười, hàng mi
cong dài nhẹ chớp, đôi môi anh đào hé mở, lộ ra vẻ đẹp ngất ngây.
Lần đầu gặp Lưu Tĩnh, Tịch Viên có thể thấy cô là một người rất thân
thiện, lại dễ gần, nhìn cách ăn mặc kín đáo lúc nãy của cô, Tịch Viên
biết cô là người có giáo dục, lễ phép, yêu kiều.
Vì thế Tịch Viên cũng không ngần ngại mà cởi mở lại, từ lúc nàng cứu khi thì nàng đã xem cô là bạn của mình.
"À, cậu đợi mình một lát, mình sẽ đi mua quần áo cho cậu." Tịch Viên
chợt nhớ quần áo của cô đã không còn nguyên vẹn, vì thế liền nãy ra ý
nghĩ mới.
Lúc trốn ba đến thành phố S này, Tịch Viên không mang theo nhiều đồ,
chỉ mang một balo đựng toàn là tiền, thế nên nàng cũng không có quần áo
cho Lưu Tĩnh mặc, vì vậy liền có ý định đi mua.
"Phiền cậu quá." Tịch Viên đã cứu cô, nhưng Lưu Tĩnh cứ làm phiền nàng, thật không thể như thế.
"Đã gọi một tiếng bạn thì không nên khách sáo." Tịch Viên chau mày
không vui, sau đó nhanh chóng thay đổi thái độ, nàng nở nụ cười trấn an
cô : "Yên tâm ở đây đợi mình."
Nói rồi Tịch Viên quay người đi, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc nãy nàng đưa cô qua đây là vì muốn đảm bảo cho cô an toàn hơn.
Phòng đối diện là của hai người kia, người đăng kí cũng là họ, nếu họ
đến nữa thì chắc Lưu Tĩnh không an toàn. Thế nên Tịch Viên mới đưa cô về phòng mình, khi nàng ra khỏi phòng thì Lưu Tĩnh cũng sẽ không còn mối
nguy hại nào nữa.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lưu Tĩnh hiện tại chưa lấy lại sức, ở lại phòng nàng là tiện và tốt nhất.
Lưu Tĩnh nhìn theo bóng lưng của Tịch Viên mà sóng mũi chợt cay cay.
Tuy nàng là người xa lạ với cô nhưng vừa thấy cô gặp nạn thì liền ra tay giúp đỡ. Còn bạn trai và bạn thân cũ của cô, nghĩ lại thật chua chát.
Tuy không muốn nghĩ đến họ nhưng trong lòng cô vẫn có một vết sẹo
lớn, mãi không thể xóa được. Những việc họ đã làm cho cô, Lưu Tĩnh không bao giờ quên.
Lại nhớ đến những người họ hàng, họ là người thân của gia đình cô
nhưng khi mẹ cô bị bệnh thì lại không ai giúp đỡ mặc do cô van xin đủ
điều. Người thân mà còn máu lạnh như thế, Lưu Tĩnh thật sự không biết
nên nói gì.
Còn Tịch Viên, một cô gái xa lạ nhưng rất tốt bụng, nàng rất quan tâm Lưu Tĩnh, ánh mắt lo lắng đó là thật lòng, không hề có ý nghĩ xấu xa
gì. Lưu Tĩnh đã thấy và rất cảm động.
Ngâm nước lạnh khoảng nửa giờ, cuối cùng Tịch Viên cũng về tới, trên
tay nàng còn cầm một túi đồ, Tịch Viên để đồ cạnh đó, giúp Lưu Tĩnh đứng lên.
"Mình không có đồ nên phải đi mua, để cậu chịu lạnh lâu rồi." Ý tự
trách, Tịch Viên giải thích lý do bản thân ra ngoài mua quần áo cho cô.
Lưu Tĩnh xót xa, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp : "Không
lạnh." Quả thật không lạnh, dù nước rất lạnh nhưng cô cũng không lạnh,
nhờ nó mà cô có thể giải được xuân dược trên người.
Lưu Tĩnh muốn bản thân tự mặc đồ nhưng Tịch Viên lại trừng mắt không cho phép vì nàng biết Lưu Tĩnh còn yếu.
Tịch Viên đưa Lưu Tĩnh ra phòng khách, giúp cô ngồi lên giường, Tịch Viên cũng ngồi xuống cạnh cô.
Lưu Tĩnh nhớ đến câu nói lúc nãy của Tịch Viên, bèn nghi vấn : "Cậu ở đây một lúc thôi sao?" Nếu không phải như vậy thì cũng không cần thiết
phải mang đồ theo.
"Không phải." Tịch Viên lắc đầu, tức nhiên nàng hiểu câu hỏi của cô
có ý gì, vì vậy liền giúp cô giải đáp thắc mắc : "Mình bỏ nhà đi trốn.
Ba mình ép mình kết hôn, mình không chịu liền bỏ đi, cũng không mang
theo đồ nhiều, khó khăn lắm mới cắt đuôi bọn vệ sĩ, thế là mình nhanh
chóng bay đến tận đây, không muốn ba mình tìm thấy mình nữa."
Ngồi trên máy bay thật sự mệt mỏi, thời gian còn bị chênh lệch, vừa
đặt chân xuống thành phố S này Tịch Viên liền muốn tìm khách sạn sau đó
đánh một giấc. Thế nên khi nghe Lưu Tĩnh cầu cứu Tịch Viên đã không chú ý nghe kĩ được vì nàng rất muốn ngủ.
Nhưng khi cứu được Lưu Tĩnh thì nàng không còn mệt mỏi nữa, quen được cô Tịch Viên rất vui.
Lưu Tĩnh nghe Tịch Viên huyên thuyên nói thì bất giác cau mày, bỏ trốn ư, nàng thật có cá tính, nghĩ là làm.
"Sao ba cậu lại ép cậu kết hôn? Cậu không yêu người đó?" Lưu Tĩnh bắt trúng vấn đề chính.
"Tiểu Tĩnh rất thông minh." Tịch Viên vừa tán thưởng vừa gật đầu :
"Đúng vậy, mình không yêu người đó nhưng ba cứ bắt mình lấy hắn, mình
trẻ như thế này cơ mà, chơi còn chưa đã sao có thể bị gò bó bởi hôn
nhân? Ba mình muốn mình có một gia đình hạnh phúc, muốn mình không long
nhong để không gặp nguy hiểm."
Tịch Viên hiểu suy nghĩ của ba, nhưng nàng không thể làm theo, là ba ép nàng lấy người không yêu, nàng kiên quyết không chịu.
Bỏ trốn thì đã sao, Tịch Viên không hề sợ!
Đừng nói là người ngoài có thể hại nàng, Tịch Viên đảm bảo ngay cả Lục Dĩ Thiên cũng không thể gây nguy hiểm cho nàng.
Lục Dĩ Thiên mà nàng nói, chính là lão đại có quyền uy rất lớn trong giới hắc đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT