Người đàn ông không hề có ý định buông tha cho cô ấy, anh ta cảm thấy có những chuyện nên nói rõ ràng.

Nét mặt của Bùi Vũ Ninh thay đổi vài lần trong phút chốc, câu hỏi này liệu cô ấy có thể không trả lời không?

Cô ấy không muốn trả lời, càng không muốn nhắc lại chuyện ấy.

“Sao vậy? Cô đừng nói là cô quên rồi nhé?” Khóe môi của người đàn ông cong lên tạo thành hình cánh cung làm gia tăng sự quyến rũ, giọng nói trầm ấm dường như mang đến sự cám dỗ khó cưỡng.

Môi của Bùi Vũ Ninh mím chặt lại, không nói chuyện, cô ấy thực sự không nhắc lại chuyện ấy.

“Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không.” Người đàn ông áp sát người, mặt của anh ta dường như sắp chạm vào mặt của cô ấy.

Vì mặt áp sát như vậy nên Bùi Vũ Ninh không nhìn thấy rõ mặt của anh ấy, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngại ngùng ấy lại vô cùng rõ ràng.

“Tôi thừa nhận lần đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không hề cố ý, tôi xin lỗi.” Bùi Vũ Ninh hít thở một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh.

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì?” Tuy người đàn ông ở sát cô ấy, nhưng không hề đụng trúng cổ, chỉ có điều nhìn thấy bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta có chút đờ đẫn.

“Tôi, tôi có thể bồi thường cho anh.” Bùi Vũ Ninh đuối lý, cho nên không thể nổi nóng, đây là lý do cô ấy sợ anh ấy.

“Bồi thường như thế nào?” Khóe môi người đàn ông càng cong thêm: “Cô đã đánh bạn gái tôi bỏ đi…”

Bùi Vũ Ninh: “……”

Chuyện đó cô ấy không muốn nhắc tới, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, lần đó thực sự là một sự cố, cô ấy giúp cô bạn thân đi bắt gian, nhưng lại vào nhầm phòng, cô bạn thân vào phòng liền ra tay đánh người phụ nữ trong đó, sau đó người ấy khóc bỏ đi.

Người đàn ông trong phòng từ sofa đứng dậy, thì bạn thân của cô ấy mới nhận ra nhận lầm người xong thì chuồn mất, còn cô ấy thì bị giữ lại.

Người đàn ông nói, anh ta độc thân 30 năm, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, nhưng lại bị cô ấy đánh cho bỏ đi, hỏi cô giờ làm sao đây?

Cô ấy nói sẽ đền cho anh ta một cô bạn gái, nhưng anh ta không chịu, nói đền bạn gái thì cũng được, nhưng bắt cô ta đền cho anh ta.

Cô ấy cũng đâu bị khùng, dựa vào cái gì mà bắt bản thân đền cho anh ta.

Bất quá thì cô ấy sẽ tìm lại người bạn gái kia cho anh ta.

Nhưng mà, người con gái bị cô ấy đánh cho bỏ đi nhưng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, cô ấy tìm mãi mà không ra, nên lần này đột nhiên gặp lại anh ta, cô ấy vốn dĩ đã muốn tránh mặt.

Bùi Vũ Ninh không hề biết là, lần bắt gian ấy không phải sự cố, mà là do người đàn ông đã dựng sẵn.

Cô gái kia không phải là bạn gái của anh ta.

Người đàn ông độc thân 30 năm là sự thật, bạn gái gì đó toàn bộ là giả, chưa có bạn gái mới là sự thật!

Đương nhiên, những chuyện này anh ta sẽ không để cho Bùi Vũ Ninh biết, Bùi Vũ Ninh cũng không thể nào biết được.

“Chỉ là bạn gái thôi? Thì anh kiếm một người mới, điều kiện của anh cũng tốt, không sợ không kiếm được bạn gái. “ Lần này Bùi Vũ Ninh không dám nói là đền cho anh ta một người bạn gái nữa.

Người bạn gái kia thì tìm mãi không ra, cô ấy thực sự hết cách rồi.

Đương nhiên, cô ấy không thể bắt bản thân đền cho anh ta.

“Tôi tu thân 30 năm, mới tu được một người bạn gái, nhưng bị cô đánh cho chạy mất, thầy bói nói, tôi muốn tìm bạn gái mới, cần phải tu thêm 30 năm, tu thêm chục năm nữa thì tôi cũng 60 rồi….” Người đàn ông nhìn cô ấy, đôi mắt vừa đẹp vừa đào hoa chớp vài cái, vài câu nói nghe rất tự nhiên, nhưng lại pha chút gì đó thiệt thòi.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, trên đời lại có chuyện này sao?

Chẳng phải lừa cô ấy sao?

“Thầy bói còn nói, trừ phi người đánh bạn gái tôi bỏ chạy người đó đền thân cho tôi, nếu không tôi bắt buộc phải tu thêm 30 năm, độc thân đến năm 60 tuổi.” Người đàn ông thở dài, mặt tỏ ra đau khổ.

Một tiếng thở dài đều là diễn.

Bùi Vũ Ninh tiếp tục ngây người mà nhìn anh ta, dường như quên mất phản ứng.

“60 tuổi, cô nói tôi 60 tuổi, mới tìm bạn gái, dù cho còn dùng được, nhưng e là không sinh con được, cho nên, bây giờ không phải là vấn đề con đánh bạn gái tôi bỏ đi, mà là vấn đề cô làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn.” Người đàn ông nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, trong lòng nhịn cười, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Cô gái này có lúc khờ khạo quá, trông cũng thật đáng yêu.

“Anh gạt tôi, sao mà có chuyện hoang đường như vậy chứ.” Bùi Vũ Ninh lắc đầu, không tin lời của anh ta.

Bùi Vũ Ninh là một bậc thầy về điều tra và phản điều tra, cũng như một bậc thầy về khôi phục dấu vết, nhưng cô ấy lại phản ứng chậm chạp đối với vấn đề tình cảm.

Người đàn ông sớm biết điểm này, có thể là vô cùng hiểu rõ cô ấy.

“Cô không tin sao?” Lông mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhíu lại: “Nếu cô không tin, có thể tận mắt chứng kiến.”

“Tận mắt chứng kiến?” Bùi Vũ Ninh ngây người hỏi: “Làm sao chứng kiến?”

“Tận mắt chứng kiến 30 năm tiếp theo có phải tôi không tìm được bạn gái?” Người đàn ông nhìn cô ấy, trả lời vừa chân thành, vừa nghiêm túc.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh ấy, chớp chớp mắt trong tiềm thức.

“Đương nhiên, nếu đã gọi là chứng kiến, thì phải xác nhận 30 năm tiếp theo cho dù giờ nào ở đâu bên cạnh tôi cũng không có người con gái nào, đúng không?” cặp mắt đào hoa hướng trực diện với đôi mắt của cô ấy, âm thanh nồng ấm như có thêm chút mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lại chớp mắt vài cái, đối diện với cặp mắt đào hoa biết cười ấy, vô thức mà gật đầu.

Cặp mắt đào hoa ấy không chỉ thu hút, mà còn mê hoặc người khác.

“Cho nên, 30 năm tiếp theo, cô phải luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi, mới được xem là chứng kiến, đúng không?” Khóe môi cong nhẹ, âm thanh trầm ấm, quả thực khiến cho người khác càng bị mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lúc này có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ là khi đối diện với cặp mắt đào hoa ấy, dường như cảm nhận được một sự cám dỗ khó cưỡng, cô ấy lại bất giác gật đầu.

“Xong, quyết định như vậy nhé.” Người đàn ông nở nụ cười đắc chí: “Sau này cô phải theo tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả lúc đi làm, và lúc ăn cơm …”

Đương nhiên bao gồm cả lúc đi ngủ, trong lòng người đàn ông thốt lên một cách nhỏ nhẹ, dĩ nhiên trong tình huống này, không nên nói câu này ra, tránh làm cô ấy hoảng sợ.

Bùi Vũ Ninh bị đơ cả người, sao lại có thể quyết định như vậy?

Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đã làm gì?

“Bùi Vũ Ninh, nên nhớ là cô đã nhận lời, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đi theo tôi.” Người đàn ông không cho cô ấy có cơ hội từ chối, lại tuyên bố thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không…”

“Bùi Vũ Ninh, cô cho rằng tôi là người rất dễ dãi sao?” Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh lùng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play