Thư ký Lưu do dự một lát, cuối cùng cũng nhịn tê da đầu, nói: “Tổng giám đốc, bà chủ có thể là có chuyện nên chậm trễ...”
Lời của thư ký Lưu dứt lời, ánh mắt của cậu ba Dương liền lạnh lùng bắn qua.
Cơ thể của thư ký Lưu lập tức rùng mình, lời đến cửa miệng cũng bị mắc kẹt.
“Tổng giám đốc, bà chủ trước đó gọi điện tới hỏi tình trạng của tổng giám đốc, bà chủ là rất quan tâm tổng giám đốc.” Thư ký Lưu lúc này tuy sắp bị dọa vỡ mật rồi, nhưng anh ta cho dù liều mạng cũng phải nói hết.
Trong đôi mắt hơi nheo lại của cậu ba Dương rõ ràng nhiều hơn vài phần khí tức nguy hiểm, cô quan tâm anh sao?
Cô nếu như thật sự quan tâm anh? sẽ chỉ gọi điện thoại tới hỏi một tiếng sao?
Sau đó cô lại đi cùng Đường Bách Khiêm đi hẹn hò rồi?
Phải, anh không thoải mái là giả, nhưng cô không có đến lại là thật!!!
Nghĩ đến một điểm này, cậu ba Dương liền có một loại xúc động muốn đánh người.
Cô nếu như thật sự quan tâm anh, tại sao không gọi điện cho anh, mà chỉ gọi cho thư ký Lưu...
“Khoan đã, anh vừa rồi nói cô ấy sau đó lại gọi điện tới?” Mắt của cậu ba Dương nhanh chóng lóe lên, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
“Phải, phải, bà chủ sau đó gọi điện tới hỏi tình trạng của tổng giám đốc.” Thư ký Lưu vội gật đầu, bà chủ thật sự có gọi điện thoại tới, cho nên một điểm này thư ký Lưu trả lời rất nhanh.
“Cô ấy gọi đến khi nào?” Trong đôi mắt hơi nheo lại của cậu ba Dương thấp thoáng vài phần suy tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Lúc tổng giám đốc bàn chuyện với phó tổng giám đốc Tịch.” Chuyện này thư ký Lưu nhớ rất rõ, cho nên trả lời cũng rất nhanh, rất nhanh chóng.
Khóe môi của cậu ba Dương dường như hơi nhếch lên: “Người phụ nữ của Tịch Xuyên có phải là Hứa Dinh Dinh không?”
Anh nhớ, trước đó khi Tịch Xuyên ở trong phòng làm việc gọi điện kêu đối phương là Dinh Dinh.
Vậy thì, lúc đó người phụ nữ Tịch Xuyên gọi điện liệu có phải là Hứa Dinh Dinh?
Hôm đó khi ở trung tâm thương mại, Hứa Dinh Dinh có thể giả làm mẹ của tiểu công chúa nhà anh, có thể thấy Hứa Dinh Dinh có quen với tiểu công chúa nhà anh.
“Phải, phải, Hứa Dinh Dinh là mẹ nuôi của tiểu công chúa, là người phụ nữ của phó tổng giám đốc Tịch.” Thư ký Lưu không hiểu tổng giám đốc nhà mình tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
Đây vẫn là sau khi tiểu công chúa gặp tổng giám đốc, tổng giám đốc cảm thấy chuyện trước đó quá kỳ quái, lại kêu anh đi điều tra, anh ta mới tra được.
Có điều mấy ngày nay tổng giám đốc luôn rất bận, anh ta cũng còn chưa kịp đến báo cáo với tổng giám đốc.
Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu từng chút nhếch lên.
Mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh?
Có thể làm mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh, vậy thì chắc chắn có quan hệ rất tốt với Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, cuộc điện thoại mà Tịch Xuyên gọi trước đó ở phòng làm việc chính là của Hứa Dinh Dinh.
Hứa Dinh Dinh lúc đó gọi điện là hỏi Tịch Xuyên đang làm gì, hoặc lúc đó Hứa Dinh Dinh gọi điện chính là đến xác nhận Tịch Xuyên có phải ở cùng với anh không?
Mới đầu khi bàn chuyện thì anh phát hiện Tịch Xuyên khẽ mỉm cười gửi tin nhắn, anh lúc đó khi liếc mắt, nhìn thấy tin nhắn mà Tịch Xuyên gửi, lúc đó nhắn tin mà Tịch Xuyên trả lời là--- ‘Anh đang bàn chuyện với anh ba’.
Nhìn biểu cảm lúc đó của Tịch Xuyên thì không thể đoán được, tin nhắn đó Tịch Xuyên gửi cho Hứa Dinh Dinh.
Nhưng không qua bao lâu, Hứa Dinh Dinh lại gọi điện đến hỏi han.
Hứa Dinh Dinh không giống là loại người rất dính người, không phải loại người không có chuyện gì thì thăm dò hành tung của Tịch Xuyên.
Cho nên, gọi điện thoại đó, chỉ sợ là Hứa Dinh Dinh gọi giúp Hàn Nhã Thanh, là để nghe ngóng tình trạng của anh.
Sau đó Hàn Nhã Thanh lại gọi điện cho thư ký Lưu, chắc chắn thư ký Lưu đang nói dối, nên Hàn Nhã Thanh chắc chắn không thể đến.
Phải nói cậu ba Dương ghen không có lý trí gì, nhưng với chuyện khác anh lại phân tích rất thấu đáo.
Nhưng, thư ký Lưu chỉ là nói anh không thoải mái, không thoải mái anh vẫn có thể kiên trì bàn chuyện.
Cô không thể vì anh với Tịch Xuyên đang bàn chuyện thì nhận định thư ký Lưu đang nói dối?
“Anh gọi điện cho cô ấy rốt cuộc nói như thế?” Cậu ba Dương nhanh chóng nhìn sang thư ký Lưu, hai mắt nguy hiểm nheo lại.
“Tôi, tôi, tôi chỉ là nói tổng giám đốc không thoải mái.” Thư ký Lưu chạm vào ánh mắt của tổng giám đốc, nhất thời bị dọa cũng có hơi nói không rõ.
Cậu ba Dương không có nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tôi, tôi lúc đó gọi điện cho bà chủ, vì có thể kêu bà chủ mau tới thì nói với bà chủ tổng giám đốc bị đau dạ dày, đau đến ngất đi rồi.” Thư ký Lưu biết không giấu được nữa, chỉ có thể thừa nhận.
“Cô ấy sau đó khi gọi điện tới hỏi han tình trạng của tôi, anh lại nói thế nào với cô ấy?” Cậu ba Dương lúc này mắt lạnh băng đến thấu xương, ánh mắt đó như dao như kiếm, giống như có thể băm cuộc đời.
“Tôi nói với bà chủ, tổng giám đốc vẫn ngất...” Thư ký Lưu lúc này tự nhiên không dám có một chút giấu diếm, khi anh ta nói ra lời này, chạm vào ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, hai chân mềm nhũn, nếu không phải là vịn vào chiếc ghế ở một bên, anh ta chắc trực tiếp quỳ xuống rồi.
Ánh mắt của tổng giám đốc lúc này quá dọa người rồi!!
Cậu ba Dương: “...”
Vẫn ngất?
Nhưng anh lúc đó rõ ràng đang bàn chuyện với Tịch Xuyên!!!
Cho nên, cô sớm đã nhìn thấu lời nói dối của thư ký Lưu, cho nên mới luôn không có tới.
Không, cô khả năng cho rằng là anh đang lừa cô!
“Thư ký Lưu, từ hôm nay trở đi, anh đến nước R đào quặng.” Ánh mắt lạnh lùng của cậu ba Dương quét qua thư ký Lưu, đột nhiên nói một câu.
Thư ký Lưu: “...”
Đến nước R?!
Đào quặng?
Anh ta đi còn có thể trở về được sao?
Thư ký Lưu muốn liều chết nói một câu nữa, vào lúc này, điện thoại của cậu ba Dương vang lên.
Cậu ba Dương nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, mắt hơi sáng lên, lẽ nào???
Cậu ba Dương gần như không có một chút chần chừ, anh nhanh chóng nghe máy.
“Ba, tình trạng như thế nào rồi?” Điện thoại là tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ gọi tới.
Cậu ba Dương tưởng tiểu công chúa gọi tới báo tin tốt với anh, ví dụ như Hàn Nhã Thanh đã về nhà gì đó.
Nhưng, nghe thấy câu nói này của tiểu công chúa, trái tim của cậu ba Dương lập tức trùng xuống.
Xem ra, tiểu công chúa là đến hỏi han tình trạng, nếu tiểu công chúa gọi cho anh hỏi han tình trạng, vậy thì liền nói Hàn Nhã Thanh vẫn chưa trở về.
Cô còn chưa về?
Cũng lâu như vậy rồi? Cô còn chưa về?
Cô với Đường Bách Khiêm có chuyện gì cần nói lâu như thế?!
“Ba, ba sao lại không nói chuyện? Rốt cuộc là bị gì?” Cậu ba Dương mải nghĩ chuyện khác, không có trả lời, bên kia tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ rõ ràng trở nên nôn nóng rồi.
Cô bé gọi điện chính là để hỏi tình trạng của ba, ba làm sao thế? Một câu cũng không nói?
“Ba, lẽ nào ba thật sự thua bác Đường rồi?” Mắt của tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ chớp chớp, đột nhiên lại bật ra một câu như thế.
Ba không nói chuyện, có phải là vì đã thua bác Đường, cho nên ngại nói không?
Cậu ba Dương: “...”
Tiểu công chúa của nhà anh thật sự vẫn thỉnh thoảng đều đến kích thích anh.
Đây thật sự là cái áo bông nhỏ của nhà anh sao? Ài!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT