Nụ cười của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức xoa dịu được trái tim đau đớn của Đường Minh Hạo, có thể khiến em gái vui vẻ, hạnh phúc, cậu bé làm gì cũng đều xứng đáng cả.

Đường Vũ Kỳ vui vẻ, nhanh chóng đồng ý, mở cửa xe ra, muốn xuống xe.

“Đợi đã.” Chỉ là, lúc này Đường Minh Hạo lại gọi cô bé lại.

Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhanh chóng nhìn về phía anh trai, nụ cười trên gương mặt nhỏ cũng tan biến, sắc mặt có chút lo lắng, rõ ràng là đang sợ anh trai sẽ nuốt lời.

Thấy em gái như vậy, Đường Minh Hạo khẽ thở dài một hơi, sao tự dưng cậu bé lại nhận ra, vì Dương Tầm Chiêu mà em gái lại bắt đầu không tin mình nữa rồi?

Cô nhóc này lại còn tưởng rằng cậu bé sẽ nuốt lời, đúng thật là, đúng thật là…

Đúng thật là tức quá đi mà!!

“Em muốn nhận ông ấy cũng được, nhưng em không thể để ông ấy biết chuyện của anh, bây giờ anh vẫn chưa muốn nhận chú ấy.” Đường Minh Hạo vốn vì ông cụ Dương và bà cụ Dương bắt nạt mẹ cậu bé mà có ý kiến với Dương Tầm Chiêu, bây giờ lại thấy thái độ của em gái mình, cậu bé vô cùng u sầu.

Em gái muốn nhận ba, cậu không cản, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa muốn nhận Dương Tầm Chiêu.

Muốn cậu bé cam tâm tình nguyện nhận Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu buộc phải giải quyết những phiền phức của nhà họ Dương trước mới được.

Mẹ của cậu bé tuyệt đối không thể chịu bất cứ ấm ức nào.

“Vâng, vâng. Em biết rồi.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không cản cô bé nữa, vội ra sức gật đầu, nụ cười lại xuất hiện trở lại trên gương mặt.

Chỉ cần anh trai không cản cô bé đi nhận ba là được, chỉ cần cô bé nhận ba rồi, ba thông minh như vậy, cho dù cô bé không nói chuyện của anh trai ra, chắc chắn ba vẫn có thể phát hiện ra thôi.

Đường Vũ Kỳ không chút chậm trễ, lập tức nhảy xuống xe, như là sợ chậm một bước thôi sẽ bị Đường Minh Hạo cản lại.

Đường Minh Hạo thấy em gái vội vã như vậy, cảm giác như trái tim của cậu bé lại bị đâm một lần nữa.

Đường Vũ Kỳ xuống xe, vui mừng chạy đến bên cạnh Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, vì vậy không chú ý đến bên cạnh mình đã có thêm một cô nhóc.

Đường chỗ mẹ, hoàn toàn không nhìn cô bé một lần.

Đôi môi Đường Vũ Kỳ khẽ cong lên, cô bé đã đứng bên cạnh ba rồi, đứng gần đến thế, mà ba lại không hề phát hiện ra cô bé?

Đường Vũ cảm thấy có chút buồn bã.

Nhưng mà, chút buồn bã đó so với kích động được nhận ba chẳng đáng là gì, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé có thể khoan dung đại lượng, không đáng thương rồi, cô bé đến đây là để an ủi ba, nên cô bé sẽ tha thứ cho ba.

Vì vậy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không muốn ngốc nghếch đợi ba nhận ra cô bé nữa, cô bé phải chủ động mới được.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại tiến gần cậu ba Dương một chút, giơ cánh tay nhỏ bé ra, kéo góc áo Dương Tầm Chiêu.

Cậu ba Dương vẫn không rời tầm mắt khỏi vợ anh có cảm thấy kì lạ, vì vậy vô thức nhìn xuống.

Ánh mắt của anh nhìn về phía góc áo, đương nhiên là sẽ nhìn thấy công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đang đứng bên cạnh kéo góc áo anh.

Giây phút đó, cậu ba Dương ngơ ra, đôi mắt của anh vô thức chớp chớp, cảm giác như anh đã bị hoa mắt, nếu không sao tự dưng lại nhìn thấy cô nhóc này ở đây được?

Cậu ba Dương này không hề biến mất, vẫn đứng nguyên ở đó, thế nên, đây không phải ảo giác của anh sao?

Vì vậy, đây chính là cô nhóc mà anh gặp ở trung tâm thương mại lần trước, còn khiến anh tưởng rằng là con gái của mình sao?

Cô nhóc này sao lại xuất hiện ở đây?

Nhìn cô nhóc đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt anh có vẻ phức tạp, nhất thời không thể tỉnh táo lại.

Anh đã từng nghĩ chứng minh đó chỉ là ảo tưởng của anh.

Anh vốn tưởng rằng, gặp lại cô nhóc này một lần nữa trong lòng anh sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng bây giờ nhìn cô bé, anh lại có một cảm giác thỏa mãn kì lạ, còn có một sự thân thiết xuất phát từ sâu trong lòng, sự thỏa mãn và thân thiết kì lạ đó khiến anh muốn vẫn kìm chế được, anh sợ, sợ tiếp xúc với cô nhóc này nhiều, anh sẽ càng không nỡ.

Dù tạo thành gánh nặng cho Hàn Nhã Thanh.

Vì vậy Dương Tầm Chiêu cố gắng áp chế kích động muốn thân cận với cô nhóc này lại, sắc mặt anh lạnh nhạt, rồi miễn cưỡng ánh mắt di chuyển khỏi người cô nhóc.

Không thể tiếp tục ảo tưởng nữa, không thể tiếp tục ảo tưởng nữa!!

Đó là thuốc độc, anh sợ…

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thấy thái độ lạnh nhạt của Dương Tầm Chiêu, đôi mắt trừng lớn, cô với cô bé như vậy?

Cho dù bây giờ ba chưa biết cô bé là con gái của ba, nhưng cô bé đáng yêu như vậy, dễ mến như vậy, ba không nên lạnh nhạt như vậy chứ?

Huống chi, lần trước rõ ràng bọn họ từng gặp qua ở trung tâm thương mại, cũng xem như là quen biết, sao ba có thể như vậy chứ?

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy đả kích, có chút đau lòng.

Nhưng trước chuyện nhất, chu đáo nhất, người trước mắt này là ba của cô bé,

Cũng may mà người đến đây là cô bé, không phải anh trai, nếu không với thái độ này của ba, chắc chắn anh trai sẽ tức giận.

Từ trước đến nay cô bé vẫn luôn rộng lượng, sẽ không tính toán với ba.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Dương Tầm Chiêu tập trung vào mẹ mình, bị lạnh nhạt nên có thương với mẹ đâu.

“Đẹp không ạ?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy cuộc nói chuyện của bọn họ cần có một cái cớ, mà mẹ chính là cái cớ tốt nhất.

“Hửm?” Dương Tầm Chiêu ngơ ra, lúc này tâm trạng của anh rất phức tạp, có điều một nửa sự chú ý của anh vẫn tập trung trên người Hàn Nhã Thanh, nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, anh vô thức đáp lại: “Đẹp.”

Vợ của anh Vũ Kỳ cũng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, rất phối hợp mà gật đầu, mẹ của cô bé luôn đẹp nhất.

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu sáng lên, trong lòng đột nhiên có một cảm giác vô cùng kì lạ, anh khẽ nghiêng qua nhìn, thấy Đường Vũ Kỳ cũng đang nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cảm giác kì lạ trong lòng Dương Tầm Chiêu càng trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng mà, lúc này Hàn Nhã Thanh đang chắc đã là Hàn Nhã Thanh, cũng có thể là Hứa Dinh Dinh.

Dương Tầm Chiêu nghĩ đến tư liệu mà thư ký Lưu điều tra được, trên đó có viết rõ ràng mẹ của cô nhóc là Hứa Dinh Dinh, vì vậy người mà cô nhóc nói chắc chắn là Hứa Dinh Dinh.

Đúng vậy, mẹ của cô bé là Hứa Dinh Dinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play