Ý của Hứa Dinh Dinh đã không thể rõ hơn được nữa, ban đầu là Hàn Nhã Thanh không chút do dự ly hôn, sau đó rời khỏi thành phố A sang Mỹ, nếu Hàn Nhã Thanh thật sự muốn bám lấy cậu ba Dương thì sẽ không ly hôn, cũng không tự rời khỏi thành phố A.

Lần trước khi cậu ba Dương mở cuộc họp báo, thật ra đã tiết lộ sự thật Hàn Nhã Thanh chủ động ly hôn, lúc ấy cậu ba Dương còn tỏ tình trực tiếp với Hàn Nhã Thanh, không phải Hàn Nhã Thanh thì không cưới ai khác.

Cho nên bây giờ Hứa Dinh Dinh nói lại điều này, tất cả mọi người đều tin tưởng đến tám, chín phần.

Mọi người tin lời Hứa Dinh Dinh, đương nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ lời của ông bà Dương.

Thậm chí họ còn nghĩ tới một khả năng khác, sợ rằng không phải Hàn Nhã Thanh quấn lấy cậu ba Dương mà là cậu ba Dương quấn lấy Hàn Nhã Thanh, mặc dù khả năng này có phần khiến người khác không thể tiếp nhận.

Dù sao cậu ba Dương xuất sắc như thế, mà Hàn Nhã Thanh lại vừa xấu vừa ngốc.

Nhưng thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, hoặc là sở thích của cậu ba Dương quá độc đáo, cứ nhất định phải thích kiểu người như Hàn Nhã Thanh?

Nếu thật sự là vậy thì việc làm của ông bà Dương thật quá đáng!

“Bây giờ ông bà Dương lại nói Thanh Thanh nhà tôi quấn lấy cậu ba Dương? Hai người đã lớn tuổi rồi không thể mở mắt nói dối chứ, từng này tuổi rồi giữ lại chút mặt mũi đi.” Hứa Dinh Dinh thấy mọi người đã hiểu thì lại bổ sung thêm một câu.

Câu này của Hứa Dinh Dinh không khách sáo chút nào, cũng chẳng hề nề mặt ông bà Dương.

Đối với loại người này, thật sự không cần phải khách sáo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu là cô Hàn chủ động ly hôn thì chắc sẽ không lại bám lấy cậu ba Dương đâu!”

“Chắc chắn là không rồi, nếu cô Hàn bám lấy cậu ba Dương thì sẽ không ly hôn.”

“Vậy ông bà Dương thật sự đang vu oan cho cô Hàn sao?”

“Khả năng ông bà Dương vu oan cho cô Hàn là rất lớn, dù sao lần trước ông Dương cũng từng giả vờ bị thương để hãm hại cô Hàn mà.”

“Sao vì lớn tuổi mà không nói lý, muốn làm gì thì làm chứ, cũng không thể vì đã già dưới cô Hàn trước mặt công chúng cũng chỉ là lên mặt kẻ cả để lừa một cách có đạo đức, muốn mọi người lên án cô Hàn thôi, suýt nữa chúng ta đã mắc bẫy họ rồi.”

Lúc này tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, mọi người vây xem hiểu ra chân tướng, nhìn rõ bộ mặt thật của ông bà Dương, cho nên dù bây giờ bà cụ Dương vẫn đang quỳ dưới đất cũng chẳng ai thấy bà Dương đang quỳ dưới đất đáng thương mà ngược lại chỉ thấy đáng ghét.

Hai người già này đúng là xấu xa.

Dương Tầm Chiêu đã xuống xe, nhưng anh chỉ đứng phía sau đám người, không tiến lên.

Trong tình huống này, Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn thắng lợi, anh không cần phải ra mặt nữa, mà hoàn cảnh này cũng không thích hợp để anh ra mặt.

Dù sao đó cũng là ông bà nội anh, là bề cảm và thể diện của ông bà Dương.

Anh hoàn toàn đang nghĩ cho Hàn Nhã Thanh, nếu bây giờ anh ra mặt giúp cô thì sẽ không hay, còn phản tác dụng.

Trong một chiếc xe khác, Đường Minh Hạo mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng âm trầm nhưng trên người lại tản ra khí thế kinh người, tài xế Tiểu Lưu ngồi ở ghế trước chỉ cảm thấy cổ họng lạnh buốt, người cứng đờ, không mà đã đáng sợ thế này, anh nhìn ra được cậu chủ nhỏ đang tức giận.

Ừm, bây giờ cậu chủ nhỏ đang rất tức giận!

Đường Vũ Kỳ cũng rất giận, chỉ là công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không che giấu như Đường Minh Hạo, cô bé thể hiện rõ sự giận dữ của mình trên mặt.

“Bọn họ bắt nạt mẹ hết lần này đến lần khác, thật sự rất quá đáng.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chu  bắt nạt mẹ như vậy, lẽ nào chúng ta mặc kệ sao?”

Đường Minh Hạo nhìn em gái nhưng không nói gì, một số chuyện không cần phải nói, quan trọng nhất là xem cách giải quyết.

Đương nhiên giải quyết những rắc rối này để cậu bé tự xử là được rồi, không cần em gái ra mặt, cũng không cần để em ấy biết.

Em gái cậu chỉ cần vui vẻ mỗi ngày, vô lo vô nghĩ là được.

“Anh, họ thật sự là cụ của chúng ta sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không chỉ là bây giờ cô bé đang rất nghi ngờ thân phận hai người già đang bắt nạt mẹ là cụ ông, cụ bà của bé, là người thân của cô bé, thế nhưng sao họ lại đối xử với mẹ như này?

Người thân như vậy, bé và anh tra có cần nhận nữa không?

Đường Minh Hạo nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của em gái, ánh mắt cậu hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Vũ Kỳ, em nhớ kỹ chỉ cần có anh trai ở đây, em có thể tuỳ theo ý mình thân để chiều theo ý bất kỳ ai.”

Em gái cậu không cần phải chiều lòng ai hết, càng không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào và tương tự, mẹ của bé cũng không cần làm vậy.

Vì bé không cho phép.

Cho dù hai người đó là ông nội, bà nội ruột của ba cũng không được.

Nếu Dương Tầm Chiêu không giải quyết được chuyện này thì cậu sẽ giải quyết, cậu không có nhiều kiêng kỵ, lo lắng như người quan trọng nhất. Mẹ và em gái còn hơn cả Dương Tầm Chiêu, huống chi là hai người già suốt ngày bắt nạt mẹ cậu.

Đường Minh Hạo đảo mắt, nhìn Dương Tầm Chiêu đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng mang theo vẻ kiên định mà bướng bỉnh khiến người khác không thể bỏ qua.

Nếu Dương Tầm Chiêu không thể bảo vệ mẹ cậu thì cậu sẽ không nhận Dương Tầm Chiêu.

Tài giật mình, cậu chủ nhỏ thật lợi hại, cừ khôi, khí thế này không phải thứ mà một đứa trẻ năm tuổi có thể có.

Nhưng khí thế này ở trên người cậu chủ nhỏ lại khiến người ta cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Không hổ danh là con của cô cả và cậu ba Dương, thật sự rất lợi hại, bây giờ anh đã có xúc động muốn quỳ lạy cậu chủ nhỏ rồi.

“Vâng, em biết rồi.” Đường gì ngạc nhiên, anh trai bé nói gì cũng đúng.

Trong lòng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, không gì có thể làm khó được anh trai, cũng không có việc gì mà anh trai không làm được.

Cho nên anh trai nói gì, cô bé đều nghe theo.

Đường Vũ Kỳ bỏ qua chuyện của ông bà Dương, bé còn việc quan trọng hơn phải làm: “Anh, chúng ta còn đi tìm ba không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play