Người kia nhất định nắm rõ Dương Tầm Chiêu trong lòng bàn tay, vừa rồi tất cả các vấn đề mà Dương Tầm Chiêu hỏi, trước đó người kia đều nhắc tới.

Tuy vậy, vừa rồi lúc ông đối mặt với Dương Tầm Chiêu, trong lòng vẫn cực kỳ hoảng sợ, cho nên gắng gượng đến lúc Dương Tầm Chiêu đi rồi mới hoàn toàn sụp đổ.

Ông sợ hãi, ông suy sụp, không chỉ vì Dương Tầm Chiêu mà càng sợ người đứng ở phía sau giật dây hơn, bởi trong tay kẻ đó nắm giữ bí mật có thể hủy đi ông, với lại thủ đoạn của người đó quá lợi hại, quá kinh khủng, ông vốn không có cách nào đối chọi.

"Viện trưởng Lục yên tâm, chỉ cần ông chịu phối hợp, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài." Âm thanh trong điện thoại lại vang lên, trực tiếp làm cho viện trưởng Lục kinh hãi đến run rẩy.

Kẻ kia dùng máy biến âm nên nghe vừa vô tình lại cứng rắn, khiến cho người ta không nhịn được mà đáy lòng phát lạnh.

"Rõ ràng anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi hoàn thành việc mà anh giao thì anh sẽ trả lại toàn bộ tư liệu cho tôi." Trên mặt viện trưởng Lục có chút nhăn nhó, không biết là do tức giận hay là bị hù dọa, hoặc cũng có thể là cả hai.

"Viện trưởng Lục, cho dù tôi đưa lại cho ông toàn bộ tư liệu trong tay mình thì ông có thể cam đoan bí mật không bị bại lộ không?" Người bên kia cười, âm thanh vốn lạnh lùng khi cười lên lại tăng thêm mấy phần kinh khủng.

"Chỉ cần viện trưởng Lục phối hợp, tôi có thể đảm bảo những bí mật này của ông tuyệt đối sẽ không bị lộ ra chút nào."

Anh cam đoan thế nào? Anh là ai chứ?" Trong lòng viện trưởng Lục khẽ động, mười ngày kia làm cho ông biết được năng lực của người này, cho nên ông tin rằng gã có thể làm được.

"Đương nhiên là tôi có cách của mình." Người ở đầu dây bên kia không trả lời thẳng, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.

"Chẳng lẽ anh cũng là bác sĩ?" Con ngươi viện trưởng Lục lóe lên, đột nhiên hỏi một câu.

Thật ra viện trưởng Lục chỉ tùy tiện đoán, cũng không có bất kỳ căn cứ nào.

như vậy, lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ lần nữa trở về xác nhận.

"Chỉ cần viện trưởng Lục xử lý tốt, tôi đồng ý giúp viện trưởng Lục giải quyết hết tất cả phiền phức, để viện trưởng Lục không còn nỗi lo về sau nữa." Hiển nhiên, đối phương rất hiểu đạo dùng người, vừa dỗ dàng vừa đe dọa.

"Được, tôi biết rồi." Viện trưởng Lục vốn không dám chống lại đối phương, bây giờ nghe thấy đối phương sẽ giúp mình giải quyết phiền phức, đương nhiên là đồng ý.

Đối phương không nói gì thêm, lập tức cúp điện thoại.

Viện trưởng Lục cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, chớp mắt, như có điều cần suy nghĩ.

Sau khi Dương Tầm Chiêu rời khỏi bệnh viện, sắc mặt u ám, đôi mắt phát ra tia lạnh, sát khí lan tràn, giờ phút này anh rất muốn giết người.

Vừa rồi trong câu trả lời của viện trưởng Lục, anh không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, với cả trước kia viện trưởng Lục cũng chưa từng gặp anh và Hàn Nhã Thanh, không có lý do gì phải lừa anh cả.

Anh cũng biết sau khi Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Hàn đã chịu rất nhiều tủi nhục, ngoại trừ ông cụ Hàn thì những người khác đều nghĩ đủ mọi cách bắt nạt cô.

là một khoảng thời gian ngắn ngủi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play