“Anh cả, anh đợi em một lát, em sắp xong rồi.” Nghe nói Đại vương tử muốn gọi người đến mở cửa, Lâm Bối vội lên tiếng ngăn cản.

“Em rốt cuộc đang làm gì? Mở cửa cần phiền phức như thế sao? Mau ra mở cửa, em còn không mở cửa anh lập tức gọi người đến mở cửa.” Giọng nói uy hiếp của Đại vương tử lại truyền vào.

“Không được, không thể gọi người đến.” Lâm Bối hít một hơi, lời này giọng của cô tương đối thấp, mà cô lúc này đang ở trong phòng tắm.

Âm lượng này của cô, Đại vương tử ở bên ngoài rõ ràng không nghe được, nhưng Đường Lăng ở trong phòng chắc chắn nghe thấy.

Đường Lăng đứng dậy, đi đến bên cửa, khi Đại vương tử muốn gọi người đến thì mở cửa ra.

Đại vương tử thấy cửa phòng cuối cùng đã mở ra, mau chóng nhìn qua, khi nhìn thấy Đường Lăng, trực tiếp sững ra: “Sao lại là anh? Anh sao lại ở đây? Lâm Bối đâu?”

Đương Lăng không có trả lời anh ta, chỉ đứng ở cửa, tay chống lên cửa, rõ ràng cũng không có ý muốn để Đại vương tử bước vào.

“Đường Lăng, anh tại sao lại ở trong phòng của Lâm Bối? Anh tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi?” Đại vương tử nhìn Đường Lăng, mắt rõ ràng nheo lại, nhiều thêm vài phần khí tức nguy hiểm.

“Tôi cần giải thích cho anh cái gì?” Đường Lăng căn bản không thèm quan tâm đến sự tức giận của anh ta, chỉ rất thản nhiên đáp lại một câu.

Anh ta dùng cái gì để giải thích cho Đại vương tử!

“Tránh ra, để tôi vào.” Sắc mặt của Đại vương tử rõ ràng tối sầm, sau đó dùng sức đẩy cửa, muốn đẩy cửa phòng bước vào.

Nhưng, Đại vương tử đẩy, lại không đẩy được, Đường Lăng giống như rất tùy ý giữ cửa, trông giống như không có dùng bao nhiêu sức, nhưng Đại vương tử lại không đẩy cửa phòng ra được.

“Đường Lăng, anh có ý gì?” Trong mắt của Đại vương tử rõ ràng xuất hiện ý lạnh: “Đây là phòng của Lâm Bối, anh cản tôi? Anh muốn làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play