"Người xấu." Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn Dương Tâm Chiêu một cái, cắt ngang lời anh nói.
Ba lại thật sự không nhận cô bé, ba hư lắm, hừ, cô bé không muốn để ý đến ba.
Nhưng đúng lúc này Đường Vũ Kỳ thấy quả bong bóng màu đỏ lắc lư ở chỗ rẽ phía trước.
Anh trai nói nếu cô bé nhìn thấy bong bóng màu đỏ thì lập tức rút lui, không được để lộ.
Đường Vũ Kỳ vốn có chút tức giận cậu ba Dương, cô bé nhìn bong bóng màu đỏ thì miệng nhỏ hếch lên lại trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó kéo tay Hứa Dinh Dinh: "Chúng ta đi, không quan tâm đến người xấu nữa."
Lúc này cậu ba Dương đã biến thành người xấu ở trong lòng Đường Vũ Kỳ, người yêu thích nhất lúc trước lại biến thành người xấu.
Ba không nhận cô bé, cô bé cũng không cần nhận người xấu là ba, cô bé muốn đi tìm anh trai.
"Hả?" Hứa Dinh Dinh đang xem kịch say mê, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên kéo cô rời đi, cô nhất thời chưa lấy lại tinh thân.
Sao lại muốn đi rồi?
Vẫn chưa nhận người ba này mà?!
Cô bé không muốn nhận nữa sao?!
Bé cưng tức giận nên không nhận ba nữa?
Chuyện này đúng là rắc rối, Vũ Kỳ nhà cô tức giận thì hậu quả đúng là đáng sợ.
Hứa Dinh Dinh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thật sự cứ đi như thế sao?
Hàn Nhã Thanh lại thấy bong bóng màu đỏ cách đó không xa, cũng thấy được vừa rồi Đường Minh Hạo ló mặt ra.
Cô đứng ở chỗ này đối diện với Đường Minh Hạo, cho nên nhìn thấy rõ ràng.
Vì thế Hàn Nhã Thanh lập tức đoán được vì sao Đường Vũ Kỳ đột nhiên muốn rời đi, có lẽ cô bé và Đường Minh Hạo đã bàn bạc ám hiệu với nhau bằng bong bóng màu đỏ này.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy ám hiệu thì muốn rời đi, Đường Minh Hạo đưa ra ám hiệu cũng chứng tỏ đang tức giận.
Bởi vì chuyện lúc trước nên Đường Minh Hạo vốn tức giận Dương Tâm Chiêu, cô nhìn tình huống hiện tại thì chắc chắn cậu bé càng tức giận.
Trái tim bé Vũ Kỳ rất mềm, cô bé vẫn luôn thích Dương Tâm Chiêu, luôn muốn nhận Dương Tâm Chiêu, nhưng biểu hiện của Dương Tâm Chiêu đã chọc công chúa nhỏ tức giận không nhẹ.
Mọi chuyện đã như vậy thì cô còn có thể nói gì? Cho dù thế nào, cô cũng phải quan tâm đến cảm xúc của các bé cưng.
Lúc trước chỉ có một mình bé Minh Hạo tức giận, hiện tại hai bé cưng đều tức giận, cô có thể làm sao bây giờ?
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía Dương Tâm Chiêu, anh cứ làm cho con gái, con trai tức giận bỏ đi!
Anh đúng là đã làm được!!
Hứa Dinh Dinh thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì thì để Đường Vũ Kỳ kéo mình rời đi.
Cậu ba Dương nhìn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cứ đi như vậy thù trong lòng thật sự không nỡ, không nỡ chút nào, cho nên ánh mắt anh không nhịn được nhìn về phía Đường Vũ Kỳ rời đi.
Lúc này Đường Vũ Kỳ vẫn chưa đi xa, dù sao vóc dáng cô bé nhỏ, chân ngắn nên đi không quá nhanh.
"Có phải đứa nhỏ này rất đáng yêu đúng không?” Hàn Nhã Thanh nhìn ánh mắt cậu ba Dương rõ ràng không nỡ nên không nhịn được hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh thấy được cậu ba Dương không nỡ, cho nên muốn tạo cho cậu ba Dương một cơ hội xoay chuyển tình hình, cô muốn giúp anh có ấn tượng tốt trước mặt bé cưng, hy vọng anh có thể nắm lấy cơ hội, xoay chuyển trái tim bé cưng, chỉ cân lấy được trái tim bé cưng thì chuyện này rất hoàn mỹ!
Dù sao bé Vũ Kỳ rất dễ dỗ dành!!
Cậu ba Dương đang nhìn Đường Vũ Kỳ thì nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói, trong lòng hơi khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng Hàn Nhã Thanh hiểu lâm, cho nên không chút suy nghĩ bản năng liên nói: "Không, không đáng yêu chút nào."
Có trời mới biết lúc cậu ba Dương nói lời này đã phải che giấu lương tâm của mình thế nào, lúc anh nói vậy thì lương tâm đau nhói.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Thư ký Lưu: "..."
Tổng giám đốc, lúc anh nói lời này thì lương tâm không đau sao? Công chúa nhỏ rõ ràng đáng yêu như vậy, sao anh có thể trợn mắt nói dối chứ?
Cho dù anh muốn dỗ bà chủ thì cũng không thể chê bai công chúa nhỏ như vậy!!
bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn chưa đi xa lập tức dừng bước, cô bé xoay người trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, lúc này chân ngắn nhỏ đi rất nhanh.
Ba xấu xa còn nói cô bé không đáng yêu, nói cô bé không đáng yêu chút nào, trái tim pha lên của cô bé vỡ nát, vỡ vụn từng mảnh!!
Cô bé muốn đi tìm anh trai, không bao giờ cân ba nữa, chỉ có anh trai mới là tốt nhất.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ con gái cưng đi bộ thì biết con gái cưng chắc chắn rất tức giận, rất tức giận.
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía cậu ba Dương, trong con ngươi rõ ràng mang theo lửa giận, anh dám nói bé Vũ Kỳ nhà cô không đáng yêu?
Anh cũng dám chọc bé Vũ Kỳ nhà cô tức giận sao?
Đúng là không thể tha thứ!!
Cô vốn muốn giúp đỡ anh có ấn tượng tốt trước mặt hai bé cưng, anh không quý trọng thì thôi, anh còn chọc giận bé cưng nhà cô...
Lúc này Hàn Nhã Thanh không biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào.
"Sao vậy?" Cậu ba Dương đối diện với con ngươi tràn đầy lửa giận của cô thì nhất thời có chút mờ mịt, cô sao vậy?!
Sao cô lại đột nhiên tức giận?
Cô không tin lời anh nói sao?!
Cậu ba Dương nhớ tới chuyện cô không thể sinh con, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
"Em cũng biết anh không thích trẻ con mà." Cậu ba Dương suy nghĩ, sau đó lại nói thêm một câu: "Anh thật sự chán ghét trẻ con."
Cậu ba Dương sợ Hàn Nhã Thanh hiểu lâm, sợ cô không tin, cho nên mới nhấn mạnh lần nữa.
Đối với cậu ba Dương thì không có gì quan trọng hơn vợ mình.
Đương nhiên lúc cậu ba Dương nói ra thì đã che lại lương tâm, lương tâm thật là đau đớn.
Đường Vũ Kỳ đã đi khá xa nhưng vẫn có thể nghe cậu ba Dương nói, cơ thể nhỏ bé cứng đờ, sau đó lập tức chạy đi.
Thật là đau lòng, thật là khó chịu!
Hứa Dinh Dinh cũng nghe thấy lời cậu ba Dương nói, khóe môi không nhịn được giật giật, cậu ba Dương, anh cứ tìm đường chết như vậy thì ông trời cũng không cứu được anh đâu!
Trong lòng Hàn Nhã Thanh giống như có hàng triệu con thảo nê mã chạy qua, cậu ba Dương đúng là lợi hại, thật đó!!
"Không phải em muốn đi mua đô sao? Đi thôi, anh đi với em." Cậu ba Dương nhớ vừa rồi Hàn Nhã Thanh nói đàn ông phải tiêu tiên cho phụ nữ, cho nên cậu ba Dương còn muốn mua mua mua cho Hàn Nhã Thanh!!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong lòng thâm hít sâu một hơi, trái tim anh đúng là lớn, chọc giận con trai con gái rượt của mình bỏ đi mà còn có tâm trạng đi mua đồ sao?
"Không đi." Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cô xoay người muốn rời đi, cô phải đi an ủi bé cưng nhà cô, cô vốn chỉ cần an ủi một đứa, hiện tại lại phải an ủi hai đứa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT