“Ừm, em cũng thích anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Hàn Nhã Thanh cười càng rạng rỡ, vui vẻ hơn, câu trả lời cũng không thể tuyệt hơn được nữa.

Cô chưa bao giờ là Đức mẹ Maria, trước nay cô vẫn luôn có ân báo ân, có thù báo thù.

Trước kia vì họ là ông bà nội của Dương Tầm Chiêu nên cô nhịn rồi lại nhịn, bây giờ họ muốn ép cô chết, cô mà không phản lại lẽ nào chờ chết? Hàn Nhã Thanh biết họ không muốn thấy nhất chính là cảnh này, nhưng cô lại cứ phải cho họ thấy.

Đương nhiên cô làm vậy còn có mục đích khác.

“Chiêu Chiêu, sao cháu lại trở nên như vậy? Cháu thông minh như thế lẽ nào không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta sao?” Bà Dương đã hoàn toàn bị kích động, đôi mắt trợn to không thể tin được nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, hai tay không ngừng run rẩy.

Dương Tầm Chiêu không để ý đến bà ta, anh ôm Hàn Nhã Thanh, hôn mạnh lên mặt cô một lần nữa sau đó đột nhiên nói: “Chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi.”

Vừa nãy cô nói muốn gả cho anh, vậy nên anh phải nắm chắc cơ hội này, nếu không lát nữa chắc chắn cô sẽ lật lọng.

Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, cô chớp chớp mắt, người này được lắm, thấy khe hở là châm kim vào.

“Chiêu Chiêu, cháu điên rồi, cháu không được cưới cô ta, tuyệt đối không được.” Bà Dương đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mất đi vẻ ôn hoà trước đó, chỉ còn lại sự hung ác khiến người khác sợ hãi.

“Đi, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn.” Dương Tầm Chiêu chẳng thèm quan tâm tới họ mà ôm Hàn Nhã Thanh bước ra ngoài.

Khi xem đoạn video giả vờ bị thương họ đăng, tình cảm cuối cùng của anh dành cho nhà họ Dương đã không còn.

Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn thất vọng về bà nội, mà những lời vừa nãy bà nói với anh trong phòng vệ sinh càng khiến anh hiểu được sự thật tàn khốc.

Nếu được lựa chọn, anh thật sự không muốn sinh trong nhà họ Dương, thật sự không muốn những người thân như vậy.

“Dương Tầm Chiêu, nếu cháu cưới cô ta thì bà sẽ chết.” Sắc mặt bà Dương trầm xuống, đứng chắn trước mặt họ.

“Cho nên mấy người định ép cô ấy chết, ép tôi chết?” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới quay lại nhìn bà ta, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bà ta, lòng anh càng nguội lạnh.

Họ vì một đứa trẻ chưa biết tên mà ép anh như vậy, họ có từng thực sự nghĩ cho anh không, họ coi anh là gì?

Bao nhiêu năm nay, có khi nào họ thật lòng với anh không?

Anh nghĩ, nếu họ thạt lòng với anh dù chỉ một chút thì sẽ không ép buộc anh như vậy.

“Chiêu Chiêu, bà nội không phải ép cháu, bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi.” Bà ta hoàn hồn, thái độ lập tức thay đổi.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy sợ hãi với tốc độ trở mặt của bà ta.

Dương Tầm Chiêu không muốn để ý tới họ mà ôm Hàn Nhã Thanh bước đi.

“Dương Tầm Chiêu, bây giờ tôi vẫn đang bị thương nằm trên giường, mọi người đều biết là cô ta hại tôi thành ra thế này, anh muốn cưới cô ta, có thể sao?” Ý uy hiếp trong lời ông cụ Dương không thể rõ ràng hơn.

“Chiêu Chiêu, nếu cháu cưới Hàn Nhã Thanh lúc này là hại cô ấy.” Bà cụ Dương nghe thấy lời ông cụ, ánh mắt loé lên, nhanh chóng bổ sung một câu.

Hàn Nhã Thanh thấy vậy mà cảm thấy ớn lạnh, hai người họ để ép Dương Tầm Chiêu mà quả thật không từ thủ đoạn.

Lúc này Hàn Nhã Thanh không khỏi cảm thấy đau lòng cho Dương Tầm Chiêu, lớn lên trong gia đình như vậy, Dương Tầm Chiêu chắc chắn rất mệt mỏi.

“À, tôi quên nói với hai người, khi tôi đến thấy đám phóng viên đó nên cũng nói với họ vết thương của ông không liên quan gì tới tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn lướt qua bà cụ rồi lại nhìn ông Dương, cô cười khẽ: “Cũng may đoạn video hai người đưng lên cũng không nói chuyện này có liên quan đến tôi, cho nên tôi đã giải thích rõ ràng rồi, đám phóng viên đó có lẽ cũng đã tin.”

Đây chính là mục đích hôm nay Hàn Nhã Thanh tới đây, cũng là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của cô. Cô biết, bước đầu tiên của ngày hôm nay vô cùng thành công, mọi việc tiếp theo chắc chắn sẽ rất thuận lợi, đương nhiên cũng sẽ rất thú vị.

Cô phải cảm ơn sự phối hợp hoàn hảo vừa nãy của Dương Tầm Chiêu.

“Cô, cô có ý gì?” Ông cụ Dương sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng loé lên.

“Ý trên mặt chữ, ông thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.” Hàn Nhã Thanh lại nhìn về ông cụ Dương, trên môi vẫn mang ý cười.

Cô biết ông ta hiểu.

“Thanh Thanh, cô nghe tôi nói.” Bà Dương muốn kéo Hàn Nhã Thanh, bà ta phát hiện bây giờ không thể khuyên Dương Tầm Chiêu được nữa nên lại muốn bắt đầu từ cô.

Dương Tầm Chiêu không muốn để ý đến họ nữa, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy họ, anh ôm Hàn Nhã Thanh, hơi xoay người sang một bên, tránh bàn tay bà ta rồi ôm cô nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, khi đến một góc tường, đột nhiên Dương Tầm Chiêu đẩy Hàn Nhã Thanh vào tường, nhanh chóng hôn cô.

Vừa nãy anh đã muốn hôn cô, anh đã kìm nén rất lâu rồi, không thể kìm nén thêm nữa.

Hàn Nhã Thanh không ngờ anh sẽ hôn cô như vậy ở trong bệnh viện nên nhất thời hơi ngạc nhiên, nhưng nụ hôn của anh quá điên cuồng, quá mãnh liệt, cô bị anh hôn đến mức không thở nổi…

Cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không còn tâm trí để tâm những thứ khác nữa.

Cô cảm thấy hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cơ thể càng ngày càng mềm, cô phát hiện bây giờ dường như càng ngày cô càng mẫn cảm, Dương Tầm Chiêu chỉ mới hôn thôi mà người cô đã có phản ứng như vậy, thậm chí cô còn muốn nhiều hơn nữa.

Trước đây không hề như vậy.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy dường như cô bị cậu ba Dương dạy hư rồi.

Ở cửa một phòng bệnh khác, Trác Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào họ, nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu đang hôn điên cuồng, lại nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh đang ý loạn tình mê.

Trác Hiểu Lam siết chặt tay, quyển sách trong tay đã biến dạng.

Vì sao lại như vậy? Vì sao cô ta đã làm nhiều như vậy mà Dương Tầm Chiêu vẫn không rời xa Hàn Nhã Thanh, hơn nữa dường như họ lại càng…

Sao Hàn Nhã Thanh lại không biết xấu hổ như vậy, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, không biết chú ý một chút à?

Dương Tầm Chiêu hôn quá say mê, Hàn Nhã Thanh lúc này cũng đã quên mình, nên hai người đều không chú ý đến Trác Hiểu Lam ở nơi cách đó không xa.

“Đi.” Dương Tầm Chiêu hôn xong, hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên dồn dập, anh không nỡ dừng lại nhưng anh cũng biết đây là bệnh viện nên không thể làm gì thêm nữa. Anh kéo cô đi thẳng ra ngoài.

“Đi đâu?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, hơi buồn cười. Mặc dù cô hỏi vậy nhưng bây giờ nhìn anh thế này, cô đã đoán được đáp án, chắc chắn là muốn đưa cô về, trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play