Lúc đó, anh ta cũng không thấy lạ. Bởi vì ngay từ ban đầu, anh ta chính là có mục đích khác.
Vốn dĩ chính là thế cục anh ta sắp đặt sẵn, mà cô đang từng bước từng bước rơi vào cục diện trong kế hoạch của anh ta.
Trái tim của cô, anh ta thật sự một chút cũng không hiếm lạ!!
Có điều, mấy năm nay, cô không có liên lạc với người đàn ông nào, dần dần anh ta cũng sắp quên chuyện này rồi.
Mà lúc này người đàn ông gọi điện cho cô, chính là người đàn ông cô yêu sâu sắc sao?
Lúc này, ánh mắt của Tư Đồ Không rất lạnh, rất lạnh, một loại lạnh lẽo thấu xương, khóe môi của anh ta dần dần nhếch lên, độ cong đó cười như không cười, nhìn trông có một loại cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy.
Mà lúc này Liễu Ảnh lại không có phát giác, còn đang nói điện thoại, vừa hay có một người lướt qua người cô, Liễu Ảnh bèn hơi quay người lại, đi vào trong.
Như thế, Tư Đồ Không không nhìn thấy chính mặt của cô nữa.
“Liễu Ảnh, em gần đây có liên lạc với Nhã Thanh không?” Ở đầu dây bên kia, Bùi Dật Duy do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Nghe thấy lời này của Bùi Dật Duy, nụ cười trên mặt của Liễu Ảnh cứng đờ, trái tim tối đen lại, anh gọi điện chính là vì muốn hỏi chuyện của Nhã Thanh?
Nhưng cô sớm biết Bùi Dật Duy thích Nhã Thanh, cho nên, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, cô âm thầm thở một hơi.
Liễu Ảnh cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, sau đó mở miệng nói: “Tôi...”
Nhưng, giọng nói của cô đột nhiên lại dừng lại, cô nhớ tới vừa rồi Nhã Thanh nói hãy bảo mật thân phận của cô ấy.
Cho nên, cô không thể nói, cho dù người đó là Bùi Dật Duy.
“Không có.” Lời đến cửa miệng của Liễu Ảnh lại lập tức thay đổi, nếu tối nay không bất ngờ gặp được Nhã Thanh, cô cũng quả thật không có liên lạc với Nhã Thanh, cho nên lời này của cô cũng không tính là nói dối.
“Nếu như cô ấy liên lạc với em, em nói với một tiếng được không?” Trong giọng nói của Bùi Dật Duy rõ ràng xuất hiện vài phần thất vọng, nhưng rõ ràng lại không muốn từ bỏ.
“Được.” Nghe thấy lời này của anh ta, trái tim của Liễu Ảnh nhói đau, nhưng vẫn mau chóng đồng ý, cô còn cố ý khiến giọng nói của bản thân thoải mái vui vẻ.
“Cảm ơn em.” Bùi Dật Duy dường như thầm thở phào, có điều vẫn có thể nghe ra sự thất vọng trong giọng nói.
“Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi qua thăm anh, ngày mai gặp.” Liễu Ảnh không muốn nghe anh ta nói cảm ơn, thật sự không muốn nghe, cô biết trong tim của Bùi Dật Duy chỉ có Nhã Thanh, cô nghĩ, kiếp này của cô khả năng cũng không thể đi vào trong trái tim anh, có điều, cô vẫn lo lắng thương thế của anh.
Lần trước, khi cô đến bệnh viện, bác sĩ nói, anh suýt chút nữa mất mạng rồi, bây giờ không biết hồi phục như thế nào rồi?
Đầu dây bên kia Bùi Dật Duy hơi sững người, có điều, anh ta vẫn chưa kịp nói cái gì, cô đã tắt máy.
Liễu Ảnh sau khi cúp máy thì hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, tâm trạng của cô lúc này có hơi nặng nề.
Nhưng cô lại cứ nghĩ, Bùi Dật Duy thích Nhã Thanh là chuyện cô sớm đã biết, cô hà tất gì vì chuyện này mà đau lòng, cô nên vui mừng, cô ngày mai lại có thể gặp anh ta rồi.
Nghĩ như thế, tâm trạng của Liễu Ảnh lại tốt hơn rất nhiều, khóe môi của cô lại cong lên, cô khiến mình cười.
Cuộc sống của cô cũng cần ánh nắng, cần nụ cười, cô không nên mỗi ngày đều trôi qua trong u ám.
An ủi bản thân như thế, tâm trạng của cô ta rõ ràng trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt lần nữa nở ra.
Cô cất điện thoại đi, sau đó xoay người, sau đó liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm khiến người ta run rẩy.
Có một khoảnh khắc, Liễu Ảnh cảm thấy hô hấp của mình đều dừng lại, đương nhiên, khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt cô cũng cứng lại.
Cô thế nào cũng không ngờ, cô vừa xoay người, vậy mà nhìn thấy Tư Đồ Không, Tư Đồ Không đứng ở đằng sau cô, cách cô không quá hai bước.
Anh ta đến từ bao giờ?
Cô nhớ trước đó cô đứng ở bên đó, nếu như lúc đó Tư Đồ Không đứng ở chỗ này, cô chắc chắn có thể nhìn thấy, cho nên chắc là sau khi cô xoay người lại, Tư Đồ Không mới đi tới.
Cho nên, Tư Đồ Không chắc không có nghe thấy quá nhiều chuyện liên quan đến cuộc gọi vừa rồi của cô đâu nhỉ?
“Anh sao lại ra đây?” Mặc dù nghĩ anh ta có thể không có nghe thấy quá nhiều, nhưng trái tim của Liễu Ảnh vẫn thấp thỏm.
“Gọi điện thoại với ai?” Tư Đồ Không nhìn cô, ý lạnh trong mắt đã che đi, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, ngay cả giọng nói đó nghe cũng rất bình thường, dường như anh chỉ tùy tiện hỏi như vậy.
Chỉ là, không có ai biết, khi anh nhìn thấy cô xoay lại nụ cười trên mặt nở ra đó, trong lòng đố kỵ đến nhường nào.
Mà khi cô nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt nháy mắt khựng lại, khoảnh khắc đó, anh ta hận mà muốn chết cô.
Khi cô gọi điện với người đàn ông khác thì cười vui vẻ như vậy, vừa nhìn thấy mặt của anh ta thì tối sầm lại.
“Một người bạn.” Liễu Ảnh có hơi kinh ngạc trong lòng, suy nghĩ một lát, sau đó mới nhỏ giọng đáp một câu.
“Bạn nào?” Tư Đồ Không vẫn đứng ở đó nhìn cô, không tiến sát về phía cô, cũng không giống như lúc bình thường kéo cô vào trong lòng.
“Bạn lúc nhỏ.” Liễu Ảnh không thể giải thích quá nhiều với anh ta, cũng không dám giải thích quá nhiều với anh ta.
Cô biết rõ anh ta đáng sợ đến thế nào, cô cũng biết rõ thủ đoạn của anh ta tàn độc đến mức nào.
Chạm vào đôi mắt hơi nheo của anh ta, trái tim của Liễu Ảnh khẽ run rẩy, cô sợ anh ta, cô thật sự sợ anh ta, 5 năm luôn sợ anh ta.
Anh ta nghe thấy cái cớ qua loa của cô, cũng nhìn ra điều che giấu của cô đối với anh ta, anh ta cũng nhìn ra cô sợ anh ta.
Bàn tay buông thõng ở bên người của anh bị dùng sức siết chặt lại, sau đó đột nhiên sải bước về phía trước, trực tiếp ép cô vào thành lan can của ban công.
Khoảnh khắc sau đó, anh ta nhanh chóng cúi đầu, hung hăng hôn cô.
Liễu Ảnh sững người, cơ thể cứng nhắc, nhưng cô biết cô không thể phản kháng anh ta, từ trước đến nay đều như thế, anh ta muốn hôn cô, khi muốn cô, trước nay đều không chia thời gian, sẽ không phân biệt hoàn cảnh, có điều lúc này đang ở bữa tiệc của nhà họ Đường, lại ở ban công, anh ta chắc sẽ không quá đáng đâu nhỉ?
Chắc cũng chỉ là hôn mà thôi?
Chỉ là, giây tiếp theo, Liễu Ảnh lại cảm thấy tay của anh ta luồn vào trong, tay của anh ta men theo làn da của cô, tùy ý đi chuyển đến nơi đẫy đà trước mặt của cô.
“Không, đừng mà.” Liễu Ảnh giật mình cả người lạnh toát, đây là bữa tiệc của nhà họ Đường, chỗ này là ban công, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, anh ta vậy mà...
Khoảnh khắc này, trong lòng của Liễu Ảnh đột nhiên có hơi bi thương, cô đem bản thân bán cho anh ta, nhưng anh ta ít nhất nên cho cô giữ lại một chút tôn nghiêm chứ.
“Em đây là muốn từ chối tôi?” Tư Đồ Không dừng lại, hai mắt nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng lời đó nghe mà khiến người ta kinh tâm.
“Tôi chỉ là không muốn ở đây, chúng ta về nhà có được không?” Liễu Ảnh khẽ cắn môi, cô sai có thể từ chối anh ta, cô không có tư cách, cô cũng không dám.
Anh ta nhìn cô, không có nói chuyện, cũng không có phản ứng khác, chỉ nhìn cô như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT