Phạm My đi đến ngoài cửa phòng của Hàn Nhã Thanh, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Thấm Nhi, con đã thức dậy chưa?”
Giọng nói của Phạm My rất nhỏ, bà nghĩ đến nếu như Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa thức dậy, giọng nói của bà nhỏ như vậy cũng sẽ không đánh thức cô dậy.
Dù sao thì mấy ngày nay cô nhóc này cũng đã mệt mỏi quá rồi, người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Dạ, dậy rồi ạ.” Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời một tiếng, thật ra lúc Đường Vân Thành đang mắng Đường Lăng thì cô đã thức dậy rồi, cho nên cô đã nghe được lời nói lúc nãy của Đường Vân Thành.
Hàn Nhã Thanh nằm ở trên giường, khóe môi kiềm chế không được mà cong lên, mỗi một người của nhà họ Đường đều đối xử với cô thật lòng thật ý.
Loại cảm giác này thật là tốt.
Lúc này Đường Vân Thành đang ngồi ở trong phòng khách, đã bình tĩnh lại, sau đó ông lại cẩn thận suy nghĩ những lời mà Đường Lăng vừa mới nói.
Đường Lăng nói cô là người nhà của bọn họ, nhưng mà Đường Lăng lại nói không thể nào cưới cô được, sau đó Đường Lăng lại kêu ông xem gương mặt thật sự của cô nhóc kia.
Rốt cuộc là có ý gì chứ?
Đường Lăng lại không cưới cô, sao cô có thể trở thành người của nhà họ Đường bọn họ được, ông lại không có kiểu như là con riêng, ông cũng không có anh chị em...
Thân thể của Đường Vân Thành đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng trừng lớn. Không, ông có một người em gái, mặc dù là em gái của ông đã mất tích lúc năm tuổi, nhưng mà đó là em gái ruột của ông.
Mặc dù là ba mẹ của ông đã tìm kiếm rất nhiều năm, ông cũng đã tìm rất nhiều năm, nhưng đều không tìm được tin tức của em gái, nhưng mà em gái của ông vẫn có khả năng còn sống.
Ông cũng luôn luôn tin tưởng là em gái của ông vẫn còn sống.
Cho nên cô nhóc đó...
Một giây sau, Đường Vân Thành đứng phắt dậy từ trên ghế sofa, đi thẳng đến trước mặt của Phạm My.
“Ông, ông làm cái gì vậy hả, dọa tôi hết hồn.” Phạm My bị hành động đột ngột này của ông làm cho giật nảy mình.
“Lúc nãy cô nhóc nói là đã thức dậy rồi có đúng không?” Giờ phút này trong giọng nói của Đường Vân Thành mang theo chút run rẩy, ông hơi kích động, lại có chút sợ hãi. Sợ là có hi vọng nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn trở thành thất vọng giống như trước kia, thậm chí là tuyệt vọng.
“Đúng vậy, đã thức rồi.” Phạm My nhìn ông, ánh mắt nhanh chóng nheo lại, có chút mê mang. Ông đây là như thế nào vậy?
“Thức dậy rồi thì đi ra đi, đi ra nhanh lên.” Đường Vân Thành nhịn không được mà thúc giục một câu, lúc này tâm trạng của ông vô cùng vội vã, ông vội vàng muốn biết đáp án, muốn biết có phải là giống như suy đoán của ông không.
“Ông hối cái gì mà hối chứ, người ta là con gái, sau khi thức dậy thì chắc chắn phải sửa soạn một chút, hơn nữa hai ngày nay con bé chắc chắn mệt muốn chết rồi, chắc có lẽ là còn chưa nghỉ ngơi tốt, vẫn nên để cho con bé ngủ thêm một lát nữa đi.” Phạm My lại đau lòng cho Hàn Nhã Thanh, cho nên nhịn không được mà oán trách Đường Vân Thành vài câu.
“Cô nhóc ra đây nhanh lên đi.” Chỉ là Đường Vân Thành lại không thèm để ý đến Phạm My, trực tiếp hô lên với người ở trong phòng, giọng nói đột nhiên lại đề cao mấy phần.
“Ông thiệt tình luôn, ông kêu lớn như vậy làm cái gì chứ, ông la con trai thì cũng coi như xong đi, đối với một cô gái nhà người ta mà cũng lớn tiếng như vậy làm cái gì hả?” Phạm My nghe thấy ông đột nhiên đề cao âm lượng, trên mặt rõ ràng có nhiều hơn mấy phần bất mãn.
Có điều Hàn Nhã Thanh đã thay xong quần áo, mở cửa phòng ra.
Lúc này đang ở trong nhà nên Hàn Nhã Thanh không có đeo kính râm, cũng không mang khẩu trang, cho nên nhìn thấy mặt mũi của cô đầy tàn nhang, còn có lớp ngụy trang màu da và con mắt của cô.
“Đường Lăng nói là những thứ ở trên mặt của con là ngụy trang, con rửa bọn nó hết đi.” Đường Vân Thành nhìn gương mặt của cô, giây phút này ông cảm giác như lòng của mình dường như sắp nhảy ra ngoài, giờ phút này giọng nói của ông lại run rẩy càng lợi hại hơn.
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giật giật, xem ra Đường Lăng đã nói cho Đường Vân Thành biết rồi, nhưng mà còn chưa nói cho ông biết toàn bộ.
Có điều nhìn dáng vẻ của Đường Vân Thành hình như là đã đoán được rồi?
“Nhanh lên, nhanh lên đi.” Hàn Nhã Thanh do dự một lát, Đường Vân Thành liền không nhịn được mà thúc giục.
“Nè ông, hôm nay ông bị làm sao vậy hả? Cứ giống như là đang đòi mạng vậy.” Phạm My lại trừng mắt liếc nhìn ông một lần nữa: “Người ta là con gái đó, ông không thể nhỏ giọng một chút à.”
“Bà đừng có nói chuyện.” Đường Vân Thành vậy mà lại trực tiếp hét lên một tiếng với Phạm My, sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Con nhanh lên đi, đừng có kéo dài thời gian nữa.”
Phạm My bị ông la liền ngơ ngác, ông và bà đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mà ông la bà như thế, ngày hôm nay rốt cuộc là ông bị cái gì vậy?
Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh hiểu được tâm trạng của Đường Vân Thành vào lúc này, cho nên cô không nói gì thêm, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, những đồ tẩy trang đều đặt ở trong phòng vệ sinh.
Đôi mắt của Đường Vân Thành vẫn luôn nhìn chăm chăm vào trong phòng tắm, nếu như là nơi khác ông chắc chắn sẽ đi theo vào.
Phạm My nhìn thấy bộ dạng này của ông, lông mày nhíu lại, cũng ý thức được chắc chắn là có chuyện gì đó, cho nên cũng không nói gì thêm.
Đường Vân Thành chờ đợi ở bên ngoài, từ trước đến nay sự kiên nhẫn của ông đều rất tốt, tính nhẫn nại cũng rất mạnh. Trước kia lúc thi hành nhiệm vụ vì phải yểm hộ, ông có thể không nhúc nhích liên tục mấy tiếng đồng hồ, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có một hai phút mà thôi, ông lại cảm giác đứng ngồi không yên, đã đợi không kịp rồi.
Mấy phút sau, phòng vệ sinh mở ra, hai mắt của Đường Vân Thành nhìn thẳng qua.
Hàn Nhã Thanh đã tẩy trang xong bước ra từ trong phòng vệ sinh, Đường Vân Thành nhìn gương mặt của cô, chỉ trong nháy mắt đó thân thể của ông liền hoàn toàn cứng đờ, hai mắt lập tức trợn đến mức lớn nhất, trong lúc nhất thời quên đi tất cả phản ứng.
“Ôi chao, không nghĩ đến là Thấm Nhi lại xinh đẹp như vậy!” Phạm My vừa mới nhìn qua, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là bất ngờ vì vẻ đẹp của Hàn Nhã Thanh.
Nhưng mà bà dời tầm mắt nhìn thấy phản ứng của Đường Vân Thành thì ngẩn người, rồi lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, sau đó hai mắt của bà cũng trợn to lên: “Con, con, con bé với mẹ?”
Phạm My đã nhìn thấy ảnh chụp của bà cụ Đường lúc còn trẻ, giống, rất giống, gần như là giống nhau như đúc.
“Con bé, ảnh chụp lúc mẹ còn trẻ dường như là giống nhau như đúc. Chẳng lẽ, chẳng lẽ con bé là Thúy Nhi, không đúng, tuổi không đúng a, tôi biết rồi, con bé nhất định là con gái của Thúy Nhi, nếu không thì tuyệt đối cũng sẽ không giống như vậy được.”
Liên quan đến con gái út đã mất tích của nhà họ Đường, Phạm My có biết đến, bởi vì sau khi bà gả cho Đường Vân Thành, Đường Vân Thành đã tìm kiếm rất nhiều năm.
Cuối cùng đến bây giờ cũng không có tin tức, mới không thể không từ bỏ.
“Chồng, con bé là con gái của Thúy Nhi có đúng không?” Phạm My chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Vân Thành, lúc này trong giọng nói của bà cũng mang theo vài phần run rẩy.
Đường Vân Thành không nói gì, cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là khóe môi giật giật, dường như là muốn cười, nhưng mà lại không cười được. Nhưng trong nháy mắt đó, Phạm My nhìn thấy được trong ánh mắt của chồng bà mang theo nước mắt.
Có câu nói là đàn ông không thể rơi nước mắt, người đàn ông giống như Đường Vân Thành càng sắc đá hơn, nhưng mà bây giờ Đường Vân Thành lại khóc.
“Cậu, mợ.” Hàn Nhã Thanh khẽ gọi một tiếng, lúc này tâm trạng của cô cũng khó mà bình thường được.
Đường Vân Thành vẫn luôn không nói gì, vẫn luôn đứng đó không động đậy, chỉ là trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến nỗi không nhìn thấy cái gì cả, mơ hồ như vậy, không chân thật như vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT