Hứa Dinh Dinh muốn đuổi anh về, nhưng anh khăng khăng không chịu đi, cuối cùng Hứa Dinh Dinh đành bó tay, chỉ có thể kêu anh vào nhà mình mà thôi.

Hơn nữa Hứa Dinh Dinh còn kêu ngủ lại trong phòng của cô, lúc ấy khiến anh kích động đến nỗi suýt nữa đã nhảy dựng lên,

đương nhiên anh không thể nào đụng đến cô khi vẫn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nhưng mà nghĩ đến việc ngủ cùng một chiếc giường với cô ấy, anh đã mừng rỡ vô cùng.

Nhưng mà anh không ngờ Hứa Dinh Dinh lại qua phòng của Vũ Kỳ, ngủ chung với Vũ Kỳ, bỏ rơi anh một thân một mình ở nơi này.

Vốn dĩ anh đã buồn phiền lắm rồi, anh ba vẫn còn kích thích anh như thế, quá đáng thật.

“Anh ba, nếu như ngày nào anh cũng được ở bên cạnh chị ba, thế thì chứng tỏ rằng chị ba đã chấp nhận anh rồi, có những

người phụ nữ miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, dù gì anh ba và chị ba cũng đã cưới nhau rồi còn gì, hơn nữa cũng đã cưới được một thời gian, cưới lâu đến thế thì không thể chẳng có chút tình cảm gì được, chị ba không thể hiện ra mặt, hoặc là từ chối ngoài bề mặt nhưng biết đâu chừng trong lòng đã nảy sinh tình cảm với anh ba rồi, bởi thế, em cảm thấy chắc chị ba sẽ không bài xích việc có con đâu, bởi thế mới không nghĩ đến chuyện tránh thai.” Không thể không nói rằng, cậu năm Tào phân tích rất đây đủ, rất rõ ràng, cũng đến chuẩn.

Dương Tầm Chiêu nghe anh ta nói thế, khóe môi anh không khỏi cong lên, lời của cậu năm Tào khiến cho tâm trạng của anh trở nên vui phơi phới.

Vào lúc này, Đường Lăng cũng đã nhìn thấy tin nhắn ở trong nhóm, nhưng anh không xen vào, chỉ có khóe miệng trông như thể bình tĩnh, nhưng thực chất lại cong cong nở nụ cười đầy phức tạp.

“Lẽ nào các người không biết rằng phụ nữ có ngày an toàn sao?” Bạn Tiểu Thất bỗng nhiên nói như thế.

“Ngày an toàn là cái gì?”

“Quỷ gì thế?”

Những người đàn ông còn chưa kết hôn sững sờ ngay.

“Thời kỳ an toàn của phụ nữ ấy à, nghe nói có tầm hai mươi ngày trong một tháng là ngày an toàn của phụ nữ, trong khoảng

thời gian đó phụ nữ không thể mang thai, đàn ông có cố gắng đến mức nào cũng vô ích mà thôi.” Bạn Tiểu Thất nhìn thấy phản ứng của mọi người bèn âm thầm lắc đầu, rồi mới giải thích cặn kẽ.

Ngày an toàn? Tầm hai mươi ngày trong một tháng là ngày an toàn? Trong khoảng thời gian này cho dù người đàn ông có cố gắng đến mức nào cũng vô dụng? Cậu ba Dương ngây người nhìn điện thoại, nhất thời còn chưa kịp tỉnh táo lại.

“Một tháng có tận hai mươi ngày an toàn? Đậu, tôi chỉ muốn hỏi những người mang thai là mang thai thế nào đấy?” Cậu năm

Tào cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc.

“Anh ba, có phải chị ba biết mình đang ở trong thời kỳ an toàn, bởi thế mới không sử dụng biện pháp an toàn không? Chị ba

thông minh như thế, lại còn là phụ nữ thì chắc chắn phải biết mấy chuyện này chứ.” Tiểu Thất quá ngây thơ, cậu ta không hề thăm dò xem anh ba của mình nghĩ như thế nào mà chỉ nói lời thật lòng.

“.." Nghe Tiểu Thất nói như thế, cậu năm Tào chỉ âm thầm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy Tiểu Thất cố ý đả kích anh ba nên mới nói như thế, anh ta dám chắc rằng anh ba vốn không hê muốn nghe những lời nói này.

Nhất thời cậu năm Tào lại không dám nói năng gì nữa.

“Khi nào là thời kỳ an toàn?” Một lúc sau, cậu ba Dương bỗng dưng cất tiếng hỏi.

Anh muốn biết có phải bây giờ là thời kỳ an toàn của Hàn Nhã Thanh hay không, anh càng muốn biết có phải Hàn Nhã Thanh không tránh thai là vì đang ở trong thời kỳ an toàn hay không.

“Anh ba, chuyện này anh tra google là được mà, trên google có giải thích kỹ lắm đấy.”

Rồi cậu ba Dương không nói năng gì nữa mà bắt đâu tra tìm trên google.

Sáng ngày kế, Hàn Nhã Thanh bị đánh thức bởi nụ hôn của Dương Tầm Chiêu.

“Kỳ kinh nguyệt tiếp theo của em là bao giờ?” Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa mở to mắt đã nghe cậu ba Dương hỏi như thế.

Mặc dù Hàn Nhã Thanh vừa mới ngủ dậy, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, đầu óc cũng rất nhanh nhẹn, nghe anh hỏi như thế, cô lập 

tức nghĩ đến rất nhiều chuyện, khóe môi co rút mạnh, cô lườm anh: “Dương Tầm Chiêu, có phải anh đang nghĩ đến chuyện gì khác trong đầu không.”

Có điều rõ ràng chuyện mà Hàn Nhã Thanh nghĩ khác hẳn với chuyện mà cậu ba Dương nghĩ, Hàn Nhã Thanh đã hiểu nhầm ý của anh.

Dương Tầm Chiêu sững sờ, thấy dáng vẻ của cô là biết ngay cô hiểu lầm, anh không khỏi bật cười: “Tôi chỉ muốn hỏi kỳ kinh

nguyệt của em thôi, em nghĩ đi đâu thế?”

“Khoảng ngày 15 hằng tháng.” Gương mặt Hàn Nhã Thanh ửng đỏ, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn nói với anh.

Cơ thể Dương Tầm Chiêu cứng đờ, ánh mắt bừng sáng, khóe môi không khỏi cong lên.

Ngày 15 hằng tháng? Hôm nay là ngày 2.

Khoảng thời gian này không phải là thời gian an toàn của cô mà ngược lại là thời gian nguy hiểm, theo như tư liệu mà anh tìm hiểu được, khoảng thời gian này phụ nữ sẽ dễ dàng mang thai nhất.

Bởi thế Tiểu Thất nói cô không tránh thai vì đang ở thời kỳ an toàn là không chính xác.

Nếu như bây giờ là thời gian nguy hiểm của cô ấy mà cô ấy vẫn không phòng tránh thai, chắc chắn anh phải cố gắng để cô

mang thai con của anh.

Khóe môi của Dương Tầm Chiêu cong lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh định bù đắp lại chuyện đã bỏ lỡ hôi tối hôm qua, cố gắng tạo ra một đứa bé. Bởi thế đương nhiên bước tiếp theo sẽ rất

kịch liệt...

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh thêm một lần nữa, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn

anh, cậu ba Dương chỉ cười một cách thỏa mãn.

“Đây là gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bản hiệp nghị ở trên giường, cô cầm lên, vừa nhìn thấy nội dung trong ấy đã sững sờ.

“Đây là hiệp ước mới của chúng ta.” Cậu ba Dương trả lời một cách tự nhiên, rõ ràng anh để bản hiệp ước ở đây là để cho cô nhìn thấy.

Anh muốn xem xem cô sẽ phản ứng như thế nào.

“Hiệp ước mới? Tại sao phải ký hiệp ước? Cái cũ thì sao?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng quay sang nhìn anh, cô không còn nhớ rõ lắm về chuyện xảy ra hồi tối hôm qua nữa, nhưng cô nhớ Dương Tầm Chiêu uống rượu say rồi hôn cô.

“Cái cũ bị em xé mất rồi."” Cậu ba Dương nhìn cô rồi nói một cách hùng hồn, bởi vì đây là sự thật.

Hàn Nhã Thanh nhìn hiệp ước trong tay, rồi lại nhìn anh, cô không nói gì mà chỉ cầm bản hiệp ước lên nhét vào trong ngăn tủ

đầu giường.

Nhìn thấy phản ứng của cô, ánh mắt cậu ba Dương khẽ thay đổi, cô phản ứng thế này à?

Cô bình tĩnh quá nhỉ?

Có lúc sự bình tĩnh của cô khiến cho người phải hoảng sợ, khiến cho người khác lần mò không thấu.

Lúc bấy giờ, gương mặt Hàn Nhã Thanh không hề khác thường một chút nào cả, cũng không nói gì.

Cậu ba Dương có thông minh hơn nữa cũng chẳng đoán nổi suy nghĩ của cô.

Thực chất Hàn Nhã Thanh cho rằng hai bản hiệp ước sẽ không có gì thay đổi quá nhiều, cũng chỉ trừ đi một năm mà thôi.

Thực chất hồi tối hôm qua cô không say hẳn hoi, bởi thế vẫn còn đôi chút ấn tượng về chuyện xảy ra hồi tối ngày hôm qua, cô nhớ rằng những thứ này đều là do cô viết chứ không phải Dương Tầm Chiêu ép cô viết.

Cô luôn cho rằng để kẻ địch nhân cơ hội làm bừa thì không thể trách người khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình mà thôi.

Bởi thế cô không trách cậu ba Dương, thật đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play