“Quay đó.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trả lời rất trực tiếp, nhưng lời anh nói lại rất vô nghĩa.

“Dương Tầm Chiêu, anh đừng nói với em, lúc đó còn người khác ở đây?” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, sắc mặt trầm xuống.

Cô đương nhiên là biết được quay lại, nhưng chắc chắn không phải do cô quay, cũng không thể nào là Dương Tầm Chiêu quay được, lẽ nào lúc đó còn có người khác?

Nếu là như vậy, cô sẽ không bỏ qua cho anh.

“Nghĩ gì vậy chứ?” Dương Tầm Chiêu khẽ ngơ ra, rồi lại khẽ gõ lên trán cô một cái, người phụ nữ này nghĩ gì không biết?

Tình huống như vậy, sao anh có thể cho phép người khác có mặt ở đó được?

Lúc đó, cô ở trên xe quậy rất ghê, vì có thư kí Lưu ở trên xe, nên anh mới đưa cô đến khách sạn.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở phào một hơi, nhưng cô lập tức nhíu mày lại: “Vậy video này ở đâu ra? Góc quay đó tuyệt đối không phải do anh quay đúng không? Hơn nữa, lúc đó anh không cầm điện thoại...

“Lúc đó tôi bị em ức hiếp, đúng là không có cách nào để quay video lại cả.” Dương Tầm Chiêu cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ “ức hiếp”, giọng nói còn cố ý ra vẻ mập mờ.

Hàn Nhã Thanh mím môi, khẽ nghiến răng, nhưng không nói gì.

“Trong phòng có camera, do nó quay đó.” Anh hơi ngừng lại rồi mới nói ra sự thật.

Cơ thể Hàn Nhã Thanh khẽ cứng đờ lại, trong phòng có camera?

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đấu Hàn Nhã Thanh là, nếu là trong phòng có camera, vậy chẳng lẽ mọi chuyện đêm qua đều bị quay lại rồi sao, bao gồm cả lúc cô và Dương Tầm Chiêu làm gì đó nữa?

Lúc này, Hàn Nhã Thanh có cảm giác như bị sét đánh trong một ngày nắng chói chang.

Cô rốt cuộc đen đủi đến mức nào chứ?

Bị Dương Tầm Chiêu chuốc say, say rượu xong xảy ra chuyện như vậy, lại còn bị quay lại hết?

“Phòng của khách sạn sao lại có camera?” Lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn duy trì vài phân tỉnh áo, vậy nên, cô nghĩ đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn, phòng của khách sạn có thể lắp camera sao?

Phòng của khách sạn là để khách ở, hơn nữa phòng đêm qua là phòng tổng thống, nhưng người có thể ở thân phận đều không đơn giản, khách sạn như thế nào mới dám lắp camera chứ?

“Camera là do tôi lắp đó?” Lúc nói lời này, Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm vào cô, chú ý đến mọi sự thay đổi trên gương mặt cô.

Camera là do Tịch Xuyên lắp, nhưng lúc này anh lại cố ý nói là do anh lắp, anh chỉ muốn xem xem sau khi cô nghe được lời này sẽ phản ứng như thế nào.

Nhưng mà, lúc này Hàn Nhã Thanh lại hiểu nhầm ý của Dương Tầm Chiêu, tưởng rằng đêm qua sau khi vào phòng anh mới lắp camera.

Cô trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, đôi mắt to tròn, đôi môi run rẩy: “Dương Tầm Chiêu, đồ biến thái.”

“Sao tôi lại biến thái?” Dương Tầm Chiêu nhíu mày, vốn không nhìn thấy phản ứng mà anh mong muốn, trong lòng đã có chút khó chịu, sao cô lại còn vô duyên vô cớ mắng anh biến thái nữa?

"Ở khách sạn, mà anh còn lắp camera..” Lúc này Hàn Nhã Thanh có chút xúc động quá, chủ yếu là chuyện hôm nay đả kích hơi lớn đến cô, vậy nên cô không thể khống chế được cảm xúc của mình.

“Dương Tầm Chiêu, đêm qua vì sao lại đưa em đi khách sạn, còn lắp camera ở khách sạn, anh có ý gì?” Hàn Nhã Thanh đột

nhiên nhận ra được chuyện này có gì đó không đúng, quá kì lạ.

“Camera không phải được lắp hôm qua.” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới có thể hiểu ý của cô, anh có chút bất lực, anh nói mà, sao ban nãy cô lại không có chút phản ứng nào chứ, hóa ra là hiểu nhầm ý của anh.

“.." Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn anh, không phải được lắp đêm qua, vậy thì được lắp từ bao giờ chứ?

Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ đến căn phòng đó, phòng 2201, đúng là căn phòng năm năm trước.

Mà đêm qua, Dương Tầm Chiêu lại đưa cô đến căn phòng đó, chuyện này trùng hợp quá đi!

Dương Tầm Chiêu nói anh lắp camera ở phòng đó, hơn nữa không phải mới lắp từ đêm qua, chứng tỏ Dương Tầm Chiêu không chỉ ở căn phòng đó một lần.

Không, chứng tỏ đó là căn phòng chuyên dụng của Dương Tầm Chiêu, nếu không Dương Tầm Chiêu sẽ không lắp camera trong đó.

Vậy thì vấn đề lúc này là, căn phòng đó thuộc về Dương Tầm Chiêu từ lúc nào?

Là trước khi chuyện năm năm trước xảy ra, hay là sau đó?

Hai chuyện này đối với Hàn Nhã Thanh mà nói có sự khác biệt rất lớn.

Mọi suy nghĩ đều nhanh chóng lướt qua đầu Hàn Nhã Thanh, có điều cũng chỉ trong phút chốc.

“Cameara là được lắp trước đó, căn phòng này là của tôi.” Lúc này Dương Tầm Chiêu lại mở miệng một lần nữa, nói ra kết quả giống với những gì mà Hàn Nhã Thanh suy đoán.

Bởi vì, ban nãy cô đã nghĩ hết tất cả các khả năng, nên khi nghe thấy lời Dương Tầm Chiêu nói, cô cũng không bất ngờ lắm.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là trước đó Dụ Vỹ Phi nói với cô, người đàn ông năm năm trước là Mặc Diêm, tuy chuyện này cô chưa từng đi chứng thực, nhưng chứng cứ mà Dụ Vỹ Phi đưa ra cũng rất đầy đủ.

Suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh lúc này là Mặc Diêm đã từng sở hữu căn phòng này trước khi nó thuộc về Dương Tầm Chiêu sao?

Đúng vào buổi tối năm năm trước đó?

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ đến những tình huống khác, bởi vì cô cảm thấy chuyện năm năm trước, cô còn phải đi điều tra thêm.

Đã trôi qua lâu như vậy rồi, bây giờ điều tra lại, chắc là không có vấn đề gì chứ?

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng rất bình tĩnh của cô, khẽ híp mắt lại.

“Vậy những video khác thì sao?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên hỏi.

Nếu như căn phòng có lắp camera, vậy chắc chắn không chỉ quay lại một chút ít như vậy, nhưng sao Dương Tầm Chiêu lại chỉ cho cô xem một đoạn, cô cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.

Nghe thấy cô hỏi, ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi sáng lên, những video khác đương nhiên anh không thể cho cô xem được, phản ứng của người phụ nữ này nhanh quá rồi.

Anh đột nhiên cảm thấy phụ nữ quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là vào những trường hợp như vậy!

“Em chắc chắn muốn xem?” Dương Tầm Chiêu vẫn đang đè lên lưng cô, đôi môi anh ghé sát vào tai cô, khẽ cắn tai cô: “Tôi có thể cho em xem bằng một cách khác.”

“Cách gì?” Tai của Hàn Nhã Thanh bị anh cắn, cô cảm thấy có hơi tê tê, ngứa ngứa, nhưng không phải cảm giác ngứa giống

như bình thường, tóm lại là cô cảm thấy khó chịu một cách... khó nói.

Mà lúc này, cả người cô bị anh hoàn toàn đè xuống, không thể động đậy được, cô cảm giác mình lại sắp không thể thở được nữa.

“Anh, anh thả em ra trước đã.” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, muốn đẩy anh ra, cô cảm thấy nếu còn để tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của cô mất.

Cô ra sức đẩy, nhưng không thể xê dịch được Dương Tầm Chiêu, có điều động tác hôn của anh đã dừng lại.

Hàn Nhã Thanh đang định thở phào một hơi, thì lại nghe thấy giọng nói ai oán của anh khẽ vang lên: “Đêm qua, những lời nói như vậy, tôi cũng đã nói, nhưng lúc đó em đối xử với tôi như thế nào?”

Lúc này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu không chỉ có chút ai oán, mà còn ấm ức và đáng thương nữa.

Đương nhiên, lúc này Hàn Nhã Thanh đang nằm sấp xuống còn Dương Tầm Chiêu đang đè lên lưng cô, cho nên cô không thể nhìn thấy nụ cười trên môi của anh.

“Sao? Đối xử với anh như nào?” Cứ nhắc đến chuyện đêm qua, Hàn Nhã Thanh lại có chút chột dạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play