"Anh, anh không phải nói mẹ sẽ giúp chúng ta bắt cóc một người ba sao? Nhưng sao em lại có cảm giác giống như mẹ bị bắt

cóc vậy?” Hàn Nhã Thanh rời đi, Đường Vũ Kỳ cũng không khóc, chỉ là trên mặt vẫn mang theo chút bất mãn, sau đó cô nhóc trực tiếp đem loại này bất mãn chuyển đến trên người anh trai nhà mình.

"Em phải hiểu, cái này gọi là giai đoạn đầu của việc đầu tư, có giai đoạn đầu mới có nhận được lợi nhuận ở giai đoạn sau!”

Đường Minh Hạo giảng đạo lý rõ ràng. Hứa Dinh Dinh nghe vậy, khóe môi giật giật, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ thật đúng là hiểu biết không ít, nói cũng thật sự có ly.

“Anh chắc chắn sẽ có lợi nhuận sao?” Đường Vũ Kỳ rõ ràng là không tiếp chiêu của thằng nhóc.

"Đương nhiên, chỉ cần mẹ muốn, có cái gì là không thể!” Mặc dù Đường Minh Hạo ngày thường giống như có chút ghét bỏ Hàn Nhã Thanh, nhưng thật lòng lại rất sùng bái cô.

"Nhưng em cảm thấy mẹ không nghĩ như vậy!” Một câu này của Đường Vũ Kỳ đã trực tiếp nói thẳng đến bản chất của vấn đề. Hứa Dinh Dinh giật mình, cô vẫn cho là Đường Minh Hạo thông minh, mà Đường Vũ Kỳ dễ thương và đáng yêu, chỉ là một cô bé thích ăn hàng.

Nhưng lúc này nhìn qua Đường Vũ Kỳ, cô đột nhiên có một loại cảm giác... giả heo ăn thịt hổ.

Giống hệt như Hàn Nhã Thanh.

Quả nhiên, Hàn Nhã Thanh sinh ra, không có một đứa bé nào là tầm thường.

Đường Minh Hạo cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn em gái mình, đột nhiên thằng nhóc cảm giác có phải trước đó đã quá coi thường người em gái này rồi không?

"Yên tâm đi, không phải còn có anh sao? Anh cảm thấy người đàn ông kia cũng không tệ lắm, anh sẽ giúp mẹ bắt ông ta trở về làm ba của em!” Nhưng phong độ làm anh thì tuyệt đối không thể thiếu.

"Bảo bối, con muốn làm gì?" Hứa Dinh Dinh nghe xong, hai con mắt lập tức sáng lên, nói thật, cô cũng có ý tưởng giống Đường Minh Hạo: "Đến đây, đến đây, chúng ta cùng nhau lên kế hoạch một chút!”

Giờ phút này Hàn Nhã Thanh vừa mới xuống lầu lại hoàn toàn không biết cô đã bị con trai và bạn thân của mình bán đứng.

Mà Hàn Nhã Thanh xuống lầu không đi được bao xa thì nhận được điện thoại của Dương Tầm Chiêu.

Sở dĩ bây giờ Dương Tầm Chiêu mới gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh là kiểm tra được một chút vấn đề liên quan đến điện

thoại của Đường Minh Hạo, vậy nên chậm trễ một chút thời gian.

Có một số việc điều tra mới biết được, có một câu nói rất hay rằng, trên đời này không có bức tường nào gió không thổi qua

được, bố trí chu toàn chắc chắn đến mấy cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót, giả sẽ không bao giờ trở thành thật.

"Em đang ở đâu?" Giọng nói của Dương Tầm Chiêu trầm thấp hơn so với bình thường một chút, nghe qua điện thoại lại có cảm giác lạnh lẽo mơ hồ.

"Đang ở dưới lầu, đường giành riêng cho người đi bộ!” Giọng nói của Hàn Nhã Thanh vẫn bình thường như cũ: “Ông xã, anh hết bận rồi à?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói giống như đột nhiên trâm thấp đi mấy phân: “Gửi định vị cho tôi, tôi đi qua tìm em!”

Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài một hơi, cô biết rõ rằng anh muốn cô gửi định vị không phải chỉ vì muốn đến tìm cô, quan

trọng hơn có lẽ là xác định vị trí lúc này của cô để chắc chắn xem cô có nói dối hay không. May là cô vừa đi xuống, bây giờ thật sự là đang đi trên đường dành cho người đi bộ, tuy vậy, nghe thấy giọng nói vừa rồi của anh, cô vẫn có một loại cảm giác run rẩy trong lòng. Hàn Nhã Thanh không chút do dự, trực tiếp nhanh chóng gửi định vị của mình qua cho anh. Sau khi Dương Tầm Chiêu nhận được định vị của cô, đôi mắt khẽ híp lại, lông mày nhíu chặt, cô thật sự đang ở dưới lầu đi trên đường dành cho người đi bộ?

Cô thật sự đi dạo phố?

Nếu thật sự như vậy, tại sao còn muốn tính kế thư ký Lưu?

Anh cũng không tin tất cả những chuyện này đều là trùng hợp!

Vậy nên, việc này chắc chắn là có vấn đề, anh nghĩ có lẽ mình phải cố gắng điều tra thêm.

Nửa giờ sau, Dương Tầm Chiêu xuất hiện trên đường dành riêng cho người đi bộ, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Hàn Nhã

Thanh.

Đối diện với ánh mắt của anh, trái tim Hàn Nhã Thanh run rẩy, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, rùng mình phát lạnh.

Giờ phút này, chỉ cân người có mắt cũng có thể nhận ra, người nào đó rõ ràng là đang tức giận, mà hậu quả của việc tức giận...

Anh? Có phải đã biết gì đó rồi không? Nhìn anh như vậy, thật sự giống như đã biết, trái tim Hàn Nhã Thanh run rẩy.

"Ông xã, anh bận như vậy mà vẫn thật sự đến đây!” Hàn Nhã Thanh âm thâm thở ra một hơi, chủ động đi về phía anh, trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói giống như rất bình thường, thật sự không nhìn ra một chút khác thường nào!

"Sao vậy? Em không muốn tôi tới?" Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, trong lời nói này của cô là có ý gì?

Anh bận rộn như vậy, theo lý thuyết sẽ không tới tìm cô? Nên khi đến tìm cô mới là việc không bình thường.

Thư ký Lưu ở phía sau sợ mất mật, anh ta đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, đây vẫn là lân đâu tiên nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của tổng giám đốc, lúc này anh ta hận không thể tìm một lý do để chuồn đi, nhưng anh ta cũng không dám mở miệng.

Giờ phút này mợ chủ vẫn có thể mỉm cười chủ động đi đến trước mặt tổng giám đốc, quả nhiên là rất can đảm, chỉ có điều,

tổng giám đốc tức giận là vì mợ chủ, lúc này anh ta thật sự là lau mồ hôi thay cho mợ chủ.

"Đương nhiên là không phải, em chỉ sợ chậm trễ công việc của anh, thật ra nếu anh hết bận cứ nói với em một tiếng, em đi tìm anh là được.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.

Lần này Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, giống như nhìn xuyên thấu qua người cô.

"Ông xã, đây là ví tiền vừa rồi em mới đi dạo phố đã mua cho anh, anh nhìn xem có thích không?” Hàn Nhã Thanh bỏ qua thứ giống như tia X quang đang bắn thẳng đến kia, lấy ví tiền mới mua đưa đến trước mặt anh.

Khóe miệng thư ký Lưu hưng hăng giật giật, bây giờ dáng vẻ của tổng giám đốc đáng sợ như vậy, tất cả đều là vì mợ chủ.

Chẳng lẽ mợ chủ cảm thấy chỉ một chiếc ví là có thể trấn an tổng giám đốc? Mợ chủ có phải đã quá ngây thơ rồi không?

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu rơi vào chiếc ví, anh hơi ngẩn người, ví tiền trong tay cô, dù là màu sắc, chất liệu, phong cách hay kiểu dáng anh cũng đều thích.

Trùng hợp cũng không thể nào trùng hợp như vậy, dù thế nào đi nữa thì ít nhất cũng nói rõ một điều, đó chính là lúc cô mua quà cho anh, thật sự là rất lưu tâm.

Một giây sau, sắc mặt Dương Tâm Chiêu rõ ràng đã hòa hoãn lại, mặc dù vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như cũ, nhưng ít nhất cũng không còn đáng sợ như vậy.

Thư ký Lưu há có thể không nhận ra sự thay đổi trên sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình, trong lúc nhất thời anh ta trợn tròn mắt, không phải chứ, tổng giám đốc từ trước đến nay của anh ta vẫn luôn lạnh lẽo vô cùng, cứ như vậy bị một chiếc ví khiến cho, cho, cho...

Giờ phút này, thư ký Lưu đột nhiên tìm không được một từ ngữ nào để hình dung được tâm trạng của anh ta.

"Ông xã, bây giờ chúng ta đi đâu?” Khả năng quan sát của Hàn Nhã Thanh đường nhiên không kém hơn thư ký Lưu, đương

nhiên cô cũng nhìn thấy sự thay đổi của Dương Tầm Chiêu, âm thầm thở dài một hơi, xem ra chiếc ví tiền vừa rồi cô mua thật sự phát huy tác dụng.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh càng biết nắm chắc thời cơ, thừa thắng xông lên.

Dương Tầm Chiêu sao có thể không nhận ra tâm tư của cô, chỉ là giờ phút này lại đột nhiên tức giận không nổi, hơn nữa đến

bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra điều gì, cho dù muốn tỉnh sổ với cô cũng không có lý do chính đáng.

Đã nói nước ấm nấu ếch xanh, người anh cũng đã cưới trở về còn cần phải gấp gáp nhất thời sao?

Anh cũng không tin, cái đuôi cáo của cô có thể giấu nhất thời, lại có thể giấu được cả đời!

Anh nghĩ, rất nhanh tất cả sự thật cũng sẽ được lộ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play