Khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy tên hiển thị trong nhật ký cuộc gọi, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Dương Tầm Chiêu suy nghĩ một lát, liên bấm điện thoại gọi ra ngoài, sau đó mở loa ngoài, đưa đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, ý tứ rất rõ ràng.
Anh bấm điện thoại, để cô nói chuyện, sau đó anh ở bên cạnh có thể nghe được tất cả mọi thứ.
Chết tiệt, giờ phút này Hàn Nhã Thanh rất muốn mắng người, còn muốn cắn người, không hiểu sao từ khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cô dường như thường xuyên có ý muốn cắn anh.
Không, phải là xúc động muốn cắn chết anh!
"Alo, Thanh Thanh, sao vậy?" Lúc này tâm trạng Hứa Dinh Dinh quá mức sa sút, hoàn toàn không hưng phấn như vừa rồi.
"Không sao, không phải cậu đang nghỉ ngơi sao? Cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ cúp máy!” Hàn Nhã Thanh nhận thấy cảm xúc của cô ấy có chút không đúng, nhưng lúc này cũng không dám nói nhiều lời, giải thích nhiều sợ sẽ bị lộ.
"A, được, tạm biệt." Hứa Dinh Dinh dừng một chút, tùy ý đáp lại vài câu, sau đó cúp điện thoại.
"Bảo bối, tại sao mẹ phải nói như vậy, đó là mẹ của con, mẹ của con là tới đón chúng ta nha!” Sau khi Hứa Dinh Dinh cúp điện thoại, nhìn qua Đường Minh Hạo, vẻ mặt nghi ngờ và khó hiểu.
“Mẹ nuôi, chúng ta tạm thời đừng đi ra ngoài, đợi thêm một lát nữa." Đường Minh Hạo kéo Hứa Dinh Dinh đi qua một bên.
"Vì sao? Mẹ con đang chờ ở bên ngoài sẽ rất nóng ruột!” Hứa Dinh Dinh lại càng không hiểu.
"Sẽ không, bây giờ chúng ta ra ngoài, mẹ của con mới thật sự lo lắng, mẹ nuôi hãy nghe con, sẽ không sai đâu!” Vẻ mặt Đường Minh Hạo rất chân thành, thậm chí có thể nói là rất nghiêm túc.
"Được." Hứa Dinh Dinh biết từ trước đến nay Đường Minh Hạo rất thông minh, nhìn thấy sắc mặt bây giờ của thằng nhóc, cô liền tin tưởng.
Khi Đường Minh Hạo và Hứa Dinh Dinh nói những lời này cũng tránh Đường Vũ Kỹ, lúc này Đường Vũ Ky đang ăn kẹo que, ánh mắt nhìn về bốn phía để tìm mẹ.
Thông qua cuộc điện thoại vừa rồi, Dương Tầm Chiêu cũng không nghe thấy bất cứ điều khác thường nào, chủ yếu là do người nghe máy là phụ nữ, khiến cậu ba Dương không quá nghỉ ngờ, anh ta lập tức mở tin nhắn của cô.
Vừa rồi tin nhắn Minh Hạo gửi tới, Hàn Nhã Thanh cũng đã xóa, vậy nên trong hộp thư cũng không có gì.
Nhưng trong điện thoại di động của cô cũng có một số thứ khác, mặc dù không phải là bí mật, nhưng cũng có khả năng tiết lộ một số chuyện của cô.
Nếu như anh mở ra xem, chỉ sợ...
Phải nói rằng, có đôi khi Dương Tầm Chiêu rất thân sĩ, anh chỉ mở nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của cô, những cái khác cũng không nhìn, lập tức trả điện thoại lại cho cô.
Hàn Nhã Thanh nhận điện thoại, cảm xúc rõ ràng sa sút đi rất nhiều, hậm hực, cũng không nói gì.
Giờ phút này trên gương mặt của cô chỉ thiếu viết lên chữ tôi tức giận, tôi rất khó chịu, đừng chọc vào tôi!
Chọc giận cô hậu quả cũng rất đáng sợ.
Dương Tầm Chiêu sao có thể không nhận ra cảm xúc bực bội của cô, khóe môi giống như hơi câu lên, giống như cố ý đáp lời: “Em tới đón tôi sao?”
Anh đương nhiên biết vì sao cô tức giận, cô tới đón anh, anh còn nghi ngờ cô, kiểm tra điện thoại của cô, cô tức giận cũng là bình thường.
"Đúng vậy, không phải anh đến nước R công tác sao? Chuyến bay sớm nhất từ nước R đến thành phố A là lúc chín giờ, em vốn cho rằng lúc này đến sân vay thì vừa vặn có thể đón anh ở cửa ra vào, không ngờ anh đã sớm ra trước.” Trên mặt Hàn Nhã Thanh vẫn viết chữ không vui như vũ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.
"Em biết tôi ngồi chuyến bay này sao?” Đôi mắt Dương Tâm Chiêu tối sầm lại, quả thực là anh đã đi lối vip, nếu như anh đi lối đi thông thường thì đúng là giờ này mới ra đến.
Nhưng tại sao cô lại biết anh ngồi trên chuyến bay này?
Anh nói với cô rằng mình đi công tác ba ngày, hôm nay trở về, nhưng anh nhớ rằng mình không nói cho cô biết là chuyến bay lúc mấy giờ.
"Không biết, em chỉ xem chuyến bay đầu tiên đến, không phải anh nói hôm nay trở về sao? Nếu không phải lúc này thì chính là chuyến tiếp theo, từ từ chờ chứ sao!” Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, câu trả lời nghe hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là cảm xúc rõ ràng không đúng, giọng điệu có chút hung hăng, hiển nhiên là cô vẫn còn đang tức giận.
"Đi thôi." Nhưng từ trước đến nay Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, người nào đó buôn bực cũng phí công, chỉ là lúc quay người, khóe miệng của anh nhếch lên vẻ nghi ngờ.
"Tổng giám đốc, anh còn có một cuộc họp rất quan trong, sắp muộn rồi!” Thư ký Lưu thấy anh đi ra, vẻ mặt vô cùng nóng vội.
“Anh đang bận, em sẽ tự bắt taxi về!” Hàn Nhã Thanh đang lo tìm không được lý do rời đi, nghe thấy anh đang vội vàng đến họp, cảm giác cơ hội này rất đúng lúc.
"Cùng anh đến công ty." Dương Tầm Chiêu giữ cô lại, trực tiếp kéo cô vào trong xe.
Mẹ kiếp, Hàn Nhã Thanh trực tiếp mắt trợn tròn, lần nữa có cảm giác xúc động muốn cắn chết anh.
Cô muốn đi gặp bảo bối của mình, không muốn cùng anh đến công ty, có thể không?
Nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, tài xế đã khởi động xe.
Đến công ty, Dương Tầm Chiêu dẫn Hàn Nhã Thanh tới phòng làm việc của anh, sau đó mới đi đến phòng họp.
Không lâu sau, điện thoại Hàn Nhã Thanh vang lên, nhìn thấy số điện thoại người gọi, cô kiểm tra một lát, phát hiện trong phòng không có lắp đặt camera giám sát, lúc này mới trả lời.
"Mẹ, mẹ nói dối con, rõ ràng mẹ nói sẽ đến đón con, nhưng lại không xuất hiện!” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói đây ủy khuất của Đường Vũ Kỳ đã truyền tới.
"Bảo bối, thật xin lỗi." Trái tim Hàn Nhã Thanh ê ẩm, đặc biệt khó chịu.
Trong lòng cô không khỏi thầm mắng Dương Tầm Chiêu, đều là do anh hại, hại cô không thể nhìn thấy bảo bối, hại bảo bối đau lòng.
"Không muốn xin lỗi, con muốn mẹ." Vũ Kỳ nhịn không được ủy khuất, khóc òa lên.
"Được được, mẹ sẽ đi qua, mẹ lập tức qua ngay!” Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng khóc của con gái, trái tim cũng vỡ vụn.
"Ông xã, anh họp còn lâu không? Em có thể xuống dưới đi dạo không?” Cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh gửi cho Dương Tầm Chiêu một tin nhắn.
"Ừm." Dương Tầm Chiêu trả lời rất nhanh, một chữ ừm không thể nào đơn giản hơn, nhưng rốt cuộc cũng là đồng ý.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài một hơi, nhanh chóng đứng dậy rời đi, giờ phút này cô cũng không thể chú ý quá nhiều, cũng không lo được việc có thể khiến Dương Tầm Chiêu nghi ngờ hay không, cô chỉ biết con gái đang chờ cô, khóc muốn gặp cô.
Trong phòng họp ngồi rất nhiêu người, giờ phút này Dương Tầm Chiêu vẫn đứng ở bên ngoài, anh nhìn qua điện thoại, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó bấm một cuộc gọi: “Kiểm tra danh sách tất cả những người đến sân bay lúc chín giờ, và kiểm tra xem Hàn Nhã Thanh có gặp gỡ những người này hay không?”
"Được." Đối phương trả lời rất đơn giản và trực tiếp, nhưng lại mang theo quyền uy khiến cho người ta không thể nghi ngờ.
"Tổng giám đốc, mợ chủ không đi dạo mà đón taxi rời đi.” Ngay sau đó, thư ký Lưu gọi điện thoại tới.
"Đuổi theo, gửi địa điểm cho tôi, tôi lập tức đi tới, nhớ là đừng để cô ấy phát hiện!” Dương Tầm Chiêu cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp đi xuống lầu, anh biết cô chắc chắn có điều gì đó giấu diếm anh.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô muốn đi làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT