Mặc Thành bất đắc dĩ, thế này có phải là nằm không cũng trúng đạn không? Anh ta rõ ràng không nói gì, không làm gì hết, thế mà vẫn bị người khác nhắc tới. Anh ta nói với vẻ ấm ức: “Ba nuôi.”

Trương Minh Hoàng “hừ” một tiếng, cố ý tỏ ra yếu đuối để khiến ông mềm lòng sao? Ông không phải là người như vậy đâu. Hơn nữa, xét trên một phương diện nào đó thì đúng là Mặc Thành cũng nên kết hôn rồi. Hàn Nhã Thanh nhỏ hơn anh ta mà đã có con năm tuổi rồi kìa! Trương Minh Hoàng vừa nhớ tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì trái tim lại thấy mềm mại.

Ông nhàn nhạt lên tiếng: “Con nhìn cậu ba Dương và cô Hàn đi, con của bọn họ đã được mấy tuổi rồi, còn con thì đến cả bạn gái cũng không có.”

Mặc Thành đỡ trán, anh ta thật sự không muốn tìm bạn gái mà. Anh ta cảm thấy rất phiền, mấy người đó dính người như vậy, đâu có thoải mái bằng ở một mình.

“Ba nuôi, không phải là vì con không tìm được người thích hợp sao? Nếu có người giống cô Hàn thì con sẽ theo đuổi ngay.” Mặc Thành nói, bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu. Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lá gan lớn đấy, họ còn đang ở đây đó.

Cô mở miệng ý tứ sâu xa: “Câu này của Thành thiếu chủ không thích hợp lắm đâu?”

Mặc Thành gật đầu, nói với vẻ thản nhiên: “Tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi, không có ý gì khác.”

Biết là một chuyện, trong lòng không thoải mái là một chuyện khác, Dương Tầm Chiêu không thích Mặc Thành nói như vậy. Anh suy nghĩ rồi lấy ra một cái hộp: “Lúc trước Thành thiếu chủ đã mua cho Vũ Kỳ và Minh Hạo không ít đồ, tôi còn chưa cảm ơn anh nữa, cái này xem như là quà đáp lễ đi.”

Theo trực giác Mặc Thành cảm thấy thứ này không tốt lành gì cả, nhưng vẫn nhận lấy, mở ra xem. Bên trong là một viên đá sapphire, tầm mười cara, là một viên đá quý có thể để làm đồ sưu tầm, rất có giá trị.

Đẹp, sang trọng, đắt tiền, nhưng… tặng anh ta cái này có vẻ không hợp cho lắm đâu? Mặc Thành mím môi, đàn ông căn bản không có hứng thú với đồ trang sức, Dương Tầm Chiêu đưa cái này cho anh ta là có ý gì? Rõ ràng là có người khác phù hợp hơn mà? Anh ta nghĩ vậy rồi hỏi thẳng: “Cậu ba Dương có chắc là không đưa nhầm người không? Viên đá quý này rõ ràng nên đưa cô Hàn mới thích hợp chứ?”

Dương Tầm Chiêu bình tĩnh nói: “Thích hợp hay không thích hợp cũng phải tùy người. Huống chi, nếu Thành thiếu chủ không thích thì có thể tặng cho người khác. Không phải lúc đi mua đồ có người đã tặng Vũ Kỳ một bộ trang sức sao?”

Viên ngọc này là do người khác tặng cho Dương Tầm Chiêu. Khi anh nhận cũng không nghĩ tới sẽ làm gì với nó, nhưng theo bản năng anh không hề nghĩ tới việc sẽ đưa cho Hàn Nhã Thanh. Bởi vì trong lòng anh, những món đồ anh đưa cho Hàn Nhã Thanh nhất định phải do tự tay anh chọn, đồ người khác đưa anh sẽ không tặng cho cô.



Mặc Thành cảm thấy viên ngọc này khá nặng. Anh ta không định tặng lại cho Lâm Từ thứ gì, đây là chuyện đối phương tự nguyện làm, hơn nữa còn là tặng cho Đường Vũ Kỳ nữa. Đường Vũ Kỳ đã làm bạn với Lâm Từ rồi thì những chuyện sau này cũng không cần anh ta phải can thiệp.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Từ anh ta lại cảm thấy món quà này dường như cũng không tồi, vì vậy liền gật đầu: “Vậy thì để xem thử, nếu gặp được tôi sẽ tặng cho cô ấy. Nhưng… không biết có gặp lại được không nữa.”

Mặc Thành cũng có hứng thú với Lâm Từ, thân phận bí ẩn, tác phong làm việc nhanh nhẹn, anh ta thấy rất tò mò, không biết cô ấy có phải người của nhà họ Mặc không.

Thay vì nói Mặc Thành có hứng thú với Lâm Từ thì đúng ra nên nói là anh ta có hứng thú với nhà họ Mặc thì đúng hơn. Còn cả chuyện xảy ra năm đó nữa, vì sao cái chết của Lâm Uyển lại dễ dàng được cho qua như vậy?

Nếu có cơ hội điều tra thì Mặc Thành sẽ không từ chối. Anh ta trực tiếp tặng quà cho Lâm Từ thì không tiện, nhưng vẫn có thể mượn dùng thân phận của ba Đường Vũ Kỳ.

Dương Tầm Chiêu không biết Mặc Thành đang có ý định gì, anh chỉ muốn âm thầm nhắc nhở anh ta rằng Hàn Nhã Thanh đã có gia đình, có con cái, không cho phép anh ta nhớ thương cô.

Trương Minh Hoàng cảm thấy có lỗi với Lâm Uyển, nhưng cũng sẽ không ngăn cản anh ta có liên lạc với người nhà Lâm Uyển. Ông để mặc cho Mặc Thành tùy ý làm việc. Còn về Lâm Từ thì Trương Minh Hoàng không có hứng thú với cô ấy, lực chú ý của ông vẫn đang đặt trên người Hàn Nhã Thanh.

Còn Hàn Nhã Thanh thì vẫn đang ngồi yên lặng, trên mặt nở nụ cười khéo léo. Trương Minh Hoàng cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất chậm, chậm đến mức ông có thể hưởng thụ từng giây bình yên đang trôi qua.

Đến gần trưa, Hàn Nhã Thanh định rời đi, Trương Minh Hoàng vốn muốn giữ họ lại ăn trưa, nhưng như vậy lại có vẻ quá mức nhiệt tình trong khi mối quan hệ của họ không được tốt đến như thế, vì vậy ông đành phải đồng ý. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng kéo hành lý rời khỏi đây.

Dọc theo đường đi, Đường Vũ Kỳ ríu rít nói không ngừng với Hàn Nhã Thanh về cái nhìn của mình với Trương Minh Hoàng. Hàn Nhã Thanh không thể chống đỡ được sự ồn ào của cô bé đành nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Theo mẹ thấy thì Trương Minh Hoàng là một người lý trí, bình tĩnh, mạnh mẽ, khiến người khác phải ngưỡng mộ.”

“Mẹ ơi, mẹ có thể nói cho con biết ý kiến của mẹ không? Trong lòng mẹ có cảm giác gì?” Đường Vũ Kỳ không hài lòng. Đây toàn là những lời nói khách sáo, giữa họ không cần phải nói như vậy, mẹ có thể nói trên quan điểm cá nhân được không? Ví dụ như mẹ nhìn nhận thế nào về Trương Minh Hoàng? Cảm thấy nên gần gũi hay xa cách với ông? Có hứng thú tiếp xúc với ông không? Đường Vũ Kỳ cảm thấy rất hứng thú.

Hàn Nhã Thanh nghiêm túc suy nghĩ, điều chỉnh lại cảm xúc khi nãy của mình: “Mẹ cảm thấy ông ấy cũng khá thân thiện, khi cười lên thấy rất ấm áp, khiến người ta muốn đến gần.”

Hàn Nhã Thanh cảm thấy cảm giác của mình với Trương Minh Hoàng không giống với những người khác. Cô chưa bao giờ vừa gặp lần đầu đã tin tưởng một người như vậy, Trương Minh Hoàng là người đầu tiên. Sự tin tưởng này có nguyên nhân từ sâu xa trong đáy lòng, nhưng cô lại không biết đó là gì.



Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, cảm thấy kỳ lạ, đây không phải cách ứng xử bình thường của cô. Nhìn bề ngoài có thể thấy cô dịu dàng độ lượng, nhưng thực ra trong lòng cô là một người không dễ dàng tin tưởng người khác. Vì sao khi gặp Trương Minh Hoàng lại có ngoại lệ? Nếu không phải Trương Minh Hoàng đã lớn tuổi, đủ tuổi làm ba của Hàn Nhã Thanh, lại yêu sâu sắc một người phụ nữ khác và có con gái rồi thì Dương Tầm Chiêu cũng không nhịn được mà phát ghen. Đương nhiên bây giờ anh cũng đang ghen, chỉ có điều anh đã kiềm chế được, không biểu hiện ra ngoài. Dù sao đây cũng là một việc không nên quá mức để trong lòng.

Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Nhã Thanh. Đây chính là cảm giác khi hai ba con chưa nhận ra nhau, giữa họ có sự gần gũi nhưng không thân thuộc. Mẹ cô bé cảm thấy ông là người dịu dàng, có thể đến gần, là một người an toàn, nếu vậy thì sau này hai người ở chung với nhau không phải sẽ là một việc thuận theo tự nhiên sao?

Đường Vũ Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, trong đáy lòng cô bé có giấu vài bí mật nho nhỏ. Ví dụ như chỉ có cô bé biết mình đã làm xét nghiệm ADN với Trương Minh Hoàng. Hoặc ví dụ như cô bé đã thỏa thuận xong với Trương Minh Hoàng rồi, vừa có kết quả là ông phải báo với cô bé ngay. Nếu đã chắc chắn Trương Minh Hoàng và Hàn Nhã Thanh có quan hệ ba con thì cô bé cũng sẽ hỗ trợ để thúc đẩy Hàn Nhã Thanh mau chóng chấp nhận Trương Minh Hoàng, mau chóng chấp nhận sự thật này. Đến lúc đó Trương Minh Hoàng chính là ông ngoại của cô bé rồi. Còn nếu không phải thì… đây sẽ vĩnh viễn là một bí mật, không nói cho bất kỳ ai biết. Tuy vậy, Trương Minh Hoàng vẫn sẽ đối xử với Vũ Kỳ và Minh Hạo như trước, vẫn sẽ gần gũi với chúng.

Trong lòng Đường Vũ Kỳ có sự mong chờ, tâm tình rất tốt, cô bé nhân tiện nhắc tới chuyện khác: “Mẹ ơi, mẹ có thích người mẫu không?”

Đường Minh Hạo vừa nghe liền biết Đường Vũ Kỳ định nói gì, cậu lập tức tập trung sự chú ý về phía Hàn Nhã Thanh và Đường Vũ Kỳ.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy khó hiểu, sao bỗng nhiên Đường Vũ Kỳ lại nhắc tới vấn đề này, cô nói thoải mái không suy nghĩ gì: “Cũng coi như là thích, người mẫu vừa có dáng người đẹp vừa có khí chất.”

“Vậy thì… mẹ có thể chấp nhận để con làm người mẫu không?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, nhìn Hàn Nhã Thanh đầy hy vọng. Hàn Nhã Thanh buồn bực, sao bỗng nhiên con bé lại nhắc tới vấn đề này? Hơn nữa lại còn là một vấn đề cô chưa từng nghĩ tới.

“Đây là ý tưởng con vừa mới nghĩ tới hay là đã cân nhắc lâu rồi mới nói với mẹ?” Hàn Nhã Thanh cân nhắc câu chữ, nghiêm túc hỏi con gái, thái độ của cô rất nghiêm túc. Trước giờ Đường Vũ Kỳ chưa từng có ý nghĩ như vậy, con bé hoàn toàn không có hiểu biết gì về việc này, nếu không phải có người nói gì đó với con bé thì Vũ Kỹ sẽ không nhắc tới chuyện này.

Dương Tầm Chiêu không biết nên làm sao, với gia thế của nhà họ mà tham gia vào giới thời trang hay giới giải trí đều là chuyện rất hiếm thấy, dù có tham gia cũng chỉ là làm cho vui, không phải thực sự muốn gia nhập vào ngành này. Chẳng lẽ Nhã Thanh đã nghĩ đến những điều này rồi sao?

Có điều, anh thực lòng không thích việc Đường Vũ Kỳ hoặc Đường Minh Hạo gia nhập làng thời trang hay làng giải trí. Cho nên cũng chú ý đến cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ.

Đường Vũ Kỳ cũng không giấu giếm: “Là chị Lâm Từ ạ, chị ấy nói con có thể đi làm người mẫu, ký hợp đồng với VG. Nếu không được thì con sẽ làm người mẫu cho một mình chị Lâm Từ thôi.”

Hàn Nhã Thanh ngây ngẩn cả người. VG định ký hợp đồng với Đường Vũ Kỳ sao? Nói như thế nào đây? Hầu như những người đã ký hợp đồng với VG đều là những người rất quan trọng trong giới thời trang và giới giải trí. Có bao nhiêu người vì muốn chen chân vào được VG mà hao tốn biết bao công sức nhưng vẫn không được. Bây giờ… VG lại chủ động tìm tới cửa nhà họ? Hay là vì họ không biết thân phận của Đường Vũ Kỳ, chỉ mới gặp mặt một lần? Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không quá tin tưởng chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play