Liễu Ảnh chưa từng oán trách gia cảnh của mình, nhưng so với Tư Đồ Không, hai người cách biệt nhau quá lớn. Liễu Ảnh nghĩ, nếu Tư Đồ Không không quyền thế như vậy thì việc cô rời đi đã nhẹ nhàng đi rất nhiều rồi. Nhưng nếu là vậy, Tư Đồ Không cũng không báo thù được nhà họ Liễu và bản thân cô cũng sẽ không đời nào đến tìm Tư Đồ Không, càng không dây dưa và có những việc như hôm nay.

Mẹ Liễu lo lắng Liễu Ảnh sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bà lại thấy hối hận vì sự nghiêm khắc lúc trước nên dịu giọng: “Liễu Ảnh, mẹ cũng chỉ lo lắng cho con thôi, chuyện lúc trước con còn không hiểu hay sao? Nhà Tư Đồ căn bản không hề có ý định buông tha cho chúng ta. Mẹ thực sự sợ con sẽ như năm năm trước, không nói tiếng nào đã đến nhà họ Tư Đồ, rồi ký kết bản thỏa thuận kia! Hơn nữa bây giờ khó khăn lắm con mới rời được khỏi đó, nếu con còn nấn ná ở lại thì lần sau thật sự không đi được nữa đâu.”

Mẹ Liễu thực sự sợ rằng nếu con gái bà và Tư Đồ Không đến với nhau thì sẽ hủy hoại cả cuộc đời của Liễu Ảnh. Cô luôn quan tâm đến gia đình và bạn bè, cô có thể hy sinh bất cứ thứ gì vì họ. Nhưng ai sẽ suy nghĩ cho cô đây? Hiện giờ, Liễu Ảnh vẫn luôn giằng xé vì cái chết của ba mình, mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng cô cũng không thể chấp nhận. Nếu ở bên cạnh kẻ thù đã hại chết ba mình, Liễu Ảnh làm sao có thể kiên trì được. Mẹ Liễu sợ, Liễu Ảnh sẽ đến với Tư Đồ Không để bảo vệ họ, nhưng trong thâm tâm lại không thể tha thứ cho bản thân mình, đi vào con đường không có lối ra.

Mẹ Liễu rất hiểu tính cách này của Liễu Ảnh, nên bà tuyệt đối không bao giờ cho phép Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau, nhất là lúc này, khi giữa hai người còn có mối thù không sao chấp nhận được.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không định đến với Tư Đồ Không đâu, con cũng không yêu anh ta.” Liễu Ảnh kiên định nói: “Con nói những điều này với mẹ chỉ là muốn xem sức nặng của mình trong lòng của Tư Đồ Không thôi.”

Mẹ Liễu không hiểu ý của Liễu Ảnh nhưng bà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy con nói cho mẹ biết, chuyện giữa con và Tư Đồ Không có điểm nào quan trọng không?”

“Ở công ty, anh ta đã thừa nhận con là bạn gái của anh ta, luôn không muốn cho con rời đi, còn muốn con sinh cho anh ta một đứa con.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, như thể đang kể câu chuyện của người khác. Cô không đi vào chi tiết, nhưng chỉ vài câu đơn giản đã giải thích hết mọi chuyện.

Hai câu đầu tiên mẹ Liễu không có cảm giác gì, vì đó là quyết định của riêng Tư Đồ Không, nhưng... Tư Đồ Không muốn Liễu Ảnh sinh con cho anh ta? Điều này làm mẹ Liễu vô cùng ngạc nhiên. Với địa vị của Tư Đồ Không, cho phép một người phụ nữ sinh con cho anh ta thì đã là thừa nhận thân phận của người phụ nữ kia rồi. Trừ khi, anh ta chỉ định giữ lại đứa trẻ. Mẹ Liễu lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ Tư Đồ Không thật sự động lòng với Liễu Ảnh, muốn ở bên Liễu Ảnh mãi mãi sao?

Mẹ Liễu nghĩ đến những chuyện này, điều đầu tiên bà nghĩ chính là Tư Đồ Không có thật lòng không, hay vẫn muốn dằn vặt Liễu Ảnh để trả thù cô? Điều bà nghĩ đến sau đó là bà Tư Đồ không thể nào đồng ý, người phụ nữ đó chỉ muốn tách Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ra thôi. Bà ta nhất định không thể buông tha cho Liễu Ảnh, càng không thể chấp nhận Liễu Ảnh là con dâu của mình. Nghĩ đến chuyện này, mẹ Liễu chau mày, chẳng lẽ bà lại để con gái mình chịu khổ sao?

“Liễu Ảnh, chúng ta không thể đoán được tâm tư của Tư Đồ Không, nhưng bà Tư Đồ nhất định sẽ không đồng ý đâu.” Mẹ Liễu bình tĩnh nói. Bà không hiểu Tư Đồ Không, cũng chẳng có ấn tượng tốt với anh ta cả, bà cũng không muốn bình luận về Tư Đồ Không vì sợ Liễu Ảnh hiểu lầm. Nhưng bà nhất định phải nói ra những cái được và mất ở đây. Bất kể Tư Đồ Không có yêu Liễu Ảnh hay không thì bà Tư Đồ cũng sẽ không cho phép.

“Con biết.” Liễu Ảnh bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mẹ Liễu. Dường như cô thật sự không có bất kỳ cảm giác nào với Tư Đồ Không. Chỉ là khi suy nghĩ vấn đề, vô tình nghĩ đến chuyện này cũng làm ảnh hưởng đến quyết định của cô.

“Rốt cuộc là con nghĩ thế nào? Con muốn đi hay muốn ở lại?” Mẹ Liễu hỏi thẳng, lúc trước Liễu Ảnh gọi điện thoại đến, nói sẽ nhất định nói rõ ràng chuyện này với Tư Đồ Không. Bà đã rất hoảng sợ, sợ rằng Liễu Ảnh không đợi bà mà đã lật mặt với Tư Đồ Không, bị anh ta làm hại. Hôm nay khi gặp được Liễu Ảnh bà mới yên tâm, nhưng hiện giờ nhìn thấy con gái của mình như vậy, bà lại không dám yên tâm nữa.

“Mẹ, con đã nghĩ đến việc trả thù, cũng đã nghĩ đến việc ra đi.” Liễu Ảnh không hề giấu diếm. Mẹ Liễu thót tim, bà đợi Liễu Ảnh giải thích.



“Nếu báo thù, con sẽ ở bên cạnh Tư Đồ Không mãi mãi, lấy đi trái tim của anh ta, khiến anh ta và người nhà của mình không bao giờ được yên ổn.” Liễu Ảnh lạnh lùng nói, không mang theo bất cứ một chút cảm xúc nào, giống như cô đã nghĩ về chuyện này vô số lần, thậm chí còn đã từng thực hiện.

“Nhưng... con không muốn người nhà bị dính líu đến chuyện này. Nếu con lấy Tư Đồ Không, thì cả con, cả mẹ và em trai đều sẽ bị tổn thương, cũng không thể cắt đứt quan hệ với Tư Đồ Không được. Đây không phải là việc mà con muốn.” Liễu Ảnh buồn bã: “Vậy nên con quyết định rời đi.”

Mẹ Liễu thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, may là Liễu Ảnh quyết định ra đi. Mẹ Liễu cảm thấy, nếu cô ở lại thì người chịu giày vò không phải ai khác mà chính là cô. Không ai có thể khiến cô buông bỏ tâm sự trong lòng, trừ khi chính cô bằng lòng hoặc để mặc cho thời gian trôi đi. Nhưng trong lúc vết thương lòng lành lại, nhất định sẽ có những chuyện khác xảy ra, bà thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì ngoài ý muốn.

Vì vậy, khi Liễu Ảnh nói ra đi, bà lại đồng ý với cô hơn. Đổi một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống mới cũng tốt hơn cho Liễu Ảnh. Hơn nữa nếu Tư Đồ Không thật lòng yêu Liễu Ảnh, nỗi đau đớn vì có được rồi lại mất đi càng khiến anh ta ghi nhớ trong lòng.

“Nhưng con định bỏ đi thế nào? Không phải Tư Đồ Không không cho phép con rời đi sao? Ngày nào anh ta cũng theo dõi con, hoàn toàn không cho con cơ hội để rời khỏi.” Mẹ Liễu hỏi. Bà cũng muốn đưa Liễu Ảnh đi nhưng việc rời khỏi đây đâu có dễ dàng như vậy. Lúc nào Tư Đồ Không cũng giám sát Liễu Ảnh, không hề cho cô một cơ hội nào. Nếu nhất cử nhất động của Liễu Ảnh mà Tư Đồ Không đều nắm được thì nên làm thế nào đây?

Ánh mắt Liễu Ảnh tối đi: “Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách.” Liễu Ảnh biết việc này rất khó, hơn nữa cô còn phải dẫn theo người nhà, cô không thể để Tư Đồ Không phát hiện, càng không thể để cho anh ta tìm ra.

Nếu chuyện này chỉ có một mình cô làm thì nhất định là còn khó hơn lên trời. Vậy nên cô phải nghĩ cách để nhờ sự giúp đỡ của người ngoài. Nhất định có những người mà Tư Đồ Không không thể đắc tội, cũng có một số người mà anh ta không thể nghĩ đến. Cô không tiếp xúc được với những người mà Tư Đồ Không không dám đắc tội, nên không nghĩ theo hướng đó nữa. Vậy thì chỉ còn lại những người mà Tư Đồ Không không ngờ tới thôi. Những người này mới thật sự là người giúp đỡ được Liễu Ảnh, nhưng trước tiên cô phải chuẩn bị thật tốt đã.

Trong thâm tâm Liễu Ảnh biết rõ, nếu như cô đi cầu xin Hàn Nhã Thanh, nhất định Hàn Nhã Thanh sẽ giúp đỡ, nhưng làm vậy hẳn sẽ dính líu đến Dương Tầm Chiêu. Liễu Ảnh không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, nên cô không muốn làm phiền Hàn Nhã Thanh, không muốn Dương Tầm Chiêu và Tư Đồ Không đối đầu với nhau. Do đó, cô chỉ có thể tự mình âm thầm phòng bị. Thậm chí cô đã quyết tâm, cho dù phải đi đường vòng chăng nữa, chỉ cần có thể rời khỏi là được.

Vốn dĩ, hôm qua khi Hàn Nhã Thanh ở đây, Liễu Ảnh đã muốn nói chuyện này với cô ấy rồi, nhưng Hàn Nhã Thanh phải đi trước, nên Liễu Ảnh không kịp nói. Hiện giờ… Liễu Ảnh cảm thấy, cũng may là cô chưa nói, đợi đến khi cô nghĩ cách xong rồi mới nói với Hàn Nhã Thanh thì đến lúc đó Tư Đồ Không cũng không tài nào đổ lỗi cho Hàn Nhã Thanh được.

“Liễu Ảnh, mẹ không cho phép con mạo hiểm như vậy!” Mẹ Liễu nghiêm khắc nói: “Nếu thực sự không được thì mẹ sẽ dẫn con đến nơi mẹ ở trước đã, nghỉ ngơi ở đó một thời gian. Đợi đến khi Tư Đồ Không buông lỏng cảnh giác, chúng ta sẽ lén trốn đi. Mẹ có quen biết mấy người dưới quê, chúng ta sẽ đến đó sống.” Mẹ Liễu không muốn Liễu Ảnh bôn ba cực khổ, đoán rằng cách này có khả năng thực hiện cao nhất.

“Mẹ không cần gấp đâu. Nếu Tư Đồ Không thừa thời gian, vậy thì cứ làm anh ta mất kiên nhẫn trước đã, chắc chắn sẽ có lúc anh ta không để ý đến chúng ta thôi. Hơn nữa chỉ cần Tư Đồ Không để ý đến con thì bà Tư Đồ nhất định không thể nhịn được. Con không tin anh ta cứ theo dõi con như vậy mãi được.” Liễu Ảnh nói, cô định đến sống ở một quốc gia nhỏ, rồi chuyển về gần biển, định cư ở đó. Hiện giờ cô cũng đang xem thử có cơ hội nào để đi không. Liễu Ảnh nghĩ bụng, chỉ cần cô không ở đây, Tư Đồ Không nhất định không thể cứ bám theo cô mãi. Anh ta ở đây, mẹ anh ta cũng ở đây, chuyện bỏ đi làm gì dễ dàng như vậy. Nếu anh ta đã không thể đi, còn cô lại không ở đây, vậy không phải là thoát khỏi sự khống chế của anh ta rồi sao?

Mẹ Liễu gật đầu, ánh mắt bình lặng của Liễu Ảnh làm bà thoải mái hơn, dường như cô đã tìm được cách. Nhưng bà cũng không vội, chỉ cần giờ đây đã có bà bên cạnh, đảm bảo sự an toàn của cô thì tất cả mọi chuyện đều trở nên không quan trọng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play