Trong thâm tâm Liễu Ảnh căm hận, nhưng lại có nhiễu nỗi tiếc nuối không
tên. Có một vài người, một số chuyện, sai là sai, sẽ không vì thời gian
mà thay đổi thành đúng. Ngay từ đầu, cô và Tư Đồ Không đã là sai lầm,
một sai lầm to lớn! Mối hận đậm sâu trong lòng sao có thể theo sự vô
thường của thời gian mà trở thành điều đúng đắn được chứ? Liễu Ảnh tự
giễu thầm, vốn dĩ Tư Đồ Không chẳng nên có liên quan gì tới cô, vốn dĩ
họ nên là hai đường thẳng song song, sống hai cuộc đời khác nhau.
Trong lòng Tư Đồ Không cũng mang mối hận như vậy, nhưng anh ta hận sự tuyệt
tình của Liễu Ảnh, cũng như ghét bỏ sự vô tình lúc ban đầu. Hiện tại anh ta đặt hết tâm huyết vào việc tìm hiểu những chuyện liên quan tới cái
chết của ba Liễu Ảnh và ba mình, dường như chỉ như vậy mới có thể khiến
hai người không còn mắc nợ nhau.
Bóng dáng hai người một trước
một sau ở trong mắt những người xung quanh, cô gái phía trước dịu dàng
xinh đẹp, chàng trai phía sau cao ráo khôi ngô, rất xứng đôi, thế nhưng… lại bi thương đến lạ. Dường như ai trông thấy đều hiểu, giữa hai người
có mâu thuẫn, có điều… hình như không có cách nào làm phai nhạt được
tình yêu trong đó.
Liễu Ảnh cố ý tránh khỏi dòng người, cô không
muốn gặp quá nhiều người, nhưng lại quên mất rằng, nơi càng đông người
sẽ càng dễ thoát, nơi vắng vẻ, Tư Đồ Không sẽ dễ dàng đi theo hơn.
Bầu không khí yên tĩnh như vậy luôn khiến người ta khó chịu, Tư Đồ Không
đột nhiên mất hết kiên nhẫn, anh ta rảo bước đuổi theo Liễu Ảnh, túm lấy tay cô và nói: “Em muốn thoát khỏi anh như vậy sao?”
Liễu Ảnh
tức tối hất tay ra, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta: “Không tránh chẳng
lẽ còn phải sán lại gần sao? Sán lại để làm gì? Để bị anh sỉ nhục? Hay
là bị mẹ anh sỉ nhục?” Liễu Ảnh chưa từng nghĩ Tư Đồ Không là người đeo
bám như vậy, giữa bọn họ luôn là một mối giao dịch, kết thúc rồi chẳng
phải nên rời đi sao? Sao phải như thế này, vấn vương không dứt được?
Liễu Ảnh hận nhưng lại không làm gì được. Cô nhìn Tư Đồ Không, người
trước mặt này có vẻ ngoài đẹp đẽ, hoàn hảo, nhưng đáng tiếc lại tàn nhẫn độc ác, trở mặt vô tình, cô muốn tránh cũng không kịp.
“Sao em
không chịu tin, anh sẽ không đối xử với em như vậy! Chuyện mẹ anh, anh
sẽ giải quyết ổn thỏa!” Sao em không chịu cho anh một cơ hội, chỉ gặp
mặt thôi mà em cũng không muốn sao?” Tư Đồ Không không muốn thấy người
phụ nữ không có lương tâm này cứ trốn tránh anh ta như vậy. Giữa họ, rốt cuộc là sai ở đâu? Sai lầm ban đầu, dẫu dùng thời gian năm năm cũng
không bù đắp được sao? Tại sao nỗi căm hận của Liễu Ảnh lại không thể
vơi đi?
Liễu Ảnh cảm thấy bất lực, có nhiều sức lực hơn cũng bị
sự dây dưa không rõ lý do này làm cho mất hết kiên nhẫn. Huống hồ, sao
Tư Đồ Không không chịu hiểu, rằng vấn đề thật sự giữa họ là sai lầm ngay từ ban đầu chứ? Hiện giờ, bù đắp sao? Không phải chuyện gì cũng có thể
bù đắp được đâu!
“Tư Đồ Không, anh không cảm thấy nực cười sao?
Thù hận giữa chúng ta, mối thù của ba anh, nỗi hận của ba tôi, anh đều
không bận tâm sao? Thế còn oán hận của mẹ anh thì sao? Rất nhiều chuyện, không thể bù đắp được đâu.”
“Anh không cảm thấy thế. Anh chỉ tin rằng, chỉ cần em và anh muốn là có thể ở bên nhau!” Tư Đồ Không cố chấp nói, anh ta không phải là một người hay thay đổi, chuyện gì đã quyết,
anh ta sẽ tuyệt đối không thay đổi. Liễu Ảnh là người mà anh ta quyết
lấy làm vợ, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được.
Liễu Ảnh cười khẩy: “Vậy bây giờ, tôi không muốn! Tôi, Liễu Ảnh, không muốn ở bên
anh, Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh gằn từng chữ, cô lạnh lùng nhìn anh ta,
không có lấy mảy may chút cảm xúc. Trước đây, cô sẽ cảm thấy đau lòng,
sẽ tức giận, khó chịu, hoặc những cảm xúc khác. Nhưng hiện giờ, cô không còn như vậy nữa, biểu hiện tuyệt tình nhất chính là không quan tâm. Tôi không quan tâm tới anh, mặc kệ anh, không biểu lộ một chút tình cảm nào với anh, với tôi, anh thậm chí còn không bằng một người xa lạ.
Tư Đồ Không như phát điên lên, Liễu Ảnh đẩy anh ta ra ngoài từng chút một, từ chối hết thảy mọi thứ giữa họ, thậm chí là coi thường, anh ta hỏi
gần như tuyệt vọng: “Vậy phải làm sao, em mới có thể tha thứ cho anh?
Phải làm thế nào em mới tin là anh yêu em?”
“Anh yêu tôi? Yêu tới nỗi sẽ chết vì tôi sao?” Liễu Ảnh châm chọc hỏi, nhìn Tư Đồ Không với
vẻ chế giễu. Đúng là nực cười, không ngờ cô ấy lại nói chuyện như vậy
với anh ta, thậm chí đáy lòng còn có chút mong chờ, mong chờ giữa hai
người thật sự có tình cảm.
“Anh có thể chết vì em, nhưng… anh sẽ
không làm chuyện này để chứng minh anh yêu em.” Tư Đồ Không bình tĩnh
nói. Anh ta yêu Liễu Ảnh, yêu tới mức trừ cô ra anh ta không muốn chấp
nhận ai khác. Nếu như vì Liễu Ảnh, anh ta tình nguyện hy sinh tính mạng, nhưng nếu chỉ để chứng minh rằng anh ta yêu cô, anh ta sẽ không làm,
cái chết như vậy quá vô nghĩa.
Liễu Ảnh cười khẩy, không nói gì,
Tư Đồ Không bình tĩnh trở lại. Hiện giờ, Liễu Ảnh hoàn toàn đắm chìm
trong cảm xúc của chính mình, có nói gì nữa cũng vô dụng, trừ phi thật
sự để cô thấy. Tư Đồ Không cũng không giằng co chuyện này nữa, anh ta
bình tĩnh nhìn Liễu Ảnh: “Chuyện anh đã quyết, từ trước tới nay chưa
từng thay đổi. Anh thích em, thì nhất định sẽ có được em, anh tuyệt đối
không cho phép em rời đi.”
Liễu Ảnh dửng dưng, không buồn nhìn Tư Đồ Không nữa. Tư Đồ Không cũng không tức giận: “Sống lâu mới biết lòng
người, Liễu Ảnh, rồi em sẽ tin, anh yêu em, đã từ rất lâu, anh không còn lợi dụng em nữa rồi.”
Liễu Ảnh không nói một lời, trái tim không một chút cảm giác. Tư Đồ Không ung dung, bình tĩnh hỏi: “Em không tin
cũng không sao, có cơ hội anh sẽ chứng minh. Hôm nay em tới đây chắc để
đón ai đúng không? Em sợ bị anh nhìn thấy? Là người rất quan trọng với
em sao?”
Liễu Ảnh hoảng sợ, ánh mắt hơi né tránh, nhưng Tư Đồ
Không ở trước mặt, cô không dám để lộ, cười khẩy nói: “Không liên quan
tới anh.” Liễu Ảnh không muốn Tư Đồ Không biết chuyện gì liên quan tới
mẹ mình, như thể chỉ lộ ra một chút sơ hở thôi, mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Tư Đồ Không thấy được vẻ kháng cự và hoảng loạn của Liễu Ảnh, ánh mắt anh
ta đột nhiên trở nên lạnh lùng. Quả nhiên, Liễu Ảnh rất quan tâm tới
người này. Anh ta nói mà không hề che giấu: “Hy vọng người này không
phải đàn ông. Nếu chỉ là bạn em thì anh có thể để yên. Nếu như là đàn
ông, đặc biệt là đàn ông có dây dưa với em, thì đừng trách anh tàn
nhẫn!” Tư Đồ Không sợ trong khoảng thời gian này, vì tức giận anh ta mà
Liễu Ảnh tùy ý chấp nhận một người đàn ông khác, nên không khỏi buông
lời cảnh cáo.
Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Liễu Ảnh, cô tức
giận cười khẩy: “Sao nào, tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn quản việc riêng
của tôi sao? Hiện giờ tôi và anh không có quan hệ gì, bên cạnh tôi có
người đàn ông nào thì có liên quan gì tới tổng giám đốc Tư Đồ? Đừng nói
là tôi chỉ yêu người đàn ông khác, dù tôi có lên giường cũng liên quan
gì tới tổng giám đốc Tư Đồ đâu?” Giây phút này, Liễu Ảnh cười rất đẹp,
cố ý tỏ vẻ mờ ám. Cô đang chế giễu Tư Đồ Không, nhưng đáng buồn là cũng
đang tự giễu chính mình.
Tư Đồ Không không tức giận. Mấy ngày nay anh ta luôn đi theo Liễu Ảnh, biết Liễu Ảnh không có người khác bên
cạnh. Nhưng nếu như Liễu Ảnh muốn, dựa vào ngoại hình của cô, ngoắc tay
một cái chắc sẽ có không ít người tới. Vẫn phải ngăn chặn, thế nên anh
ta uy hiếp: “Không liên quan gì tới anh, nhưng nếu bên cạnh em có người
đàn ông khác, anh nghĩ, mẹ em cũng sẽ biết.”
Nhìn ánh mắt tức
giận của Liễu Ảnh, anh ta trấn an: “Em yên tâm, anh biết em quan tâm tới mẹ em, thế nên anh sẽ không uy hiếp bà ấy, làm tổn thương tới bà ấy,
nhưng anh sẽ nói với bà ấy, vì muốn trả thù anh nên em mới sa ngã, ở bên những người đàn ông đó. Em đoán xem, mẹ em có thể chịu được không? Bà
ấy sẽ chấp nhận được sao?”
Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không như nhìn một người xa lạ. Sao cách hành xử của người này lại thay đổi vậy? Nhưng là… càng vô tình, sỉ nhục người khác hơn. Sự giày vò tâm lý này còn khó
chịu hơn cả giày vò thể xác! Người như mẹ cô sao có thể chịu được con
gái mình sa ngã vì người khác được!
“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh oán
hận gọi tên anh ta, hóa ra tên đàn ông này là một tên ác quỷ. Trước đây, anh ta không hề dùng thủ đoạn với cô, còn những lúc giở thủ đoạn với
người khác thì cô không hề hay biết biết, nên trước giờ chưa từng thấy
người này ác độc như vậy. Còn lúc này, cô chỉ cảm thấy đáng sợ, từ trước tới nay, Tư Đồ Không luôn giết người không dao như vậy.
“Đúng!
Sau này cứ gọi anh như vậy! Đừng gọi là tổng giám đốc Tư Đồ, gọi tổng
giám đốc Tư Đồ xa cách quá, nếu không muốn gọi Tư Đồ Không thì có thể
gọi Không thôi cũng được, hoặc một xưng hô thân mật khác, ví dụ như… ông xã? Anh rất vui lòng.” Tư Đồ Không vuốt ve khuôn mặt Liễu Ảnh, anh ta
rất thích khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô. Động tác mờ ám như vậy tạo cho anh ta một ảo giác rằng hai người rất thân mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT