Hàn Nhã Thanh nói: “Đường Bách Khiêm mãi không có động tĩnh làm em
thấy bất an trong lòng, cứ luôn có cảm giác như bị người khác theo dõi
mình vậy.”
Dương Tầm Chiêu hiểu cảm giác này, anh hôn môi Hàn Nhã Thanh trấn an cô. Anh tuyệt đối sẽ không để Đường Bách Khiêm có cơ
hội làm tổn thương Hàn Nhã Thanh một lần nữa.
Hàn Nhã Thanh tin tưởng Dương Tầm Chiêu, cũng tin tưởng chính mình.
“Đúng rồi, Vũ Kỳ và Minh Hạo đang ở chỗ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh bỗng lên tiếng, Dương Tầm Chiêu là ba Đường Vũ Kỳ và Đường Minh
Hạo, anh có quyền biết chúng đi đâu. Hơn nữa, địa vị của Quỷ Vực Chi
Thành tương đối đặc thù. Trước đây cô không nghĩ tới điều này, nhưng nếu bây giờ đã biết thì trước tiên vẫn nên nói với Dương Tầm Chiêu, lỡ như
sau này có chuyện gì xảy ra thì cũng không đến mức cái gì cũng không
biết.
Dương Tầm Chiêu gật đầu, Hàn Nhã Thanh thấy anh không có
quá nhiều phản ứng thì lại tiếp tục nói: “Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo
làm quen với Thành thiếu chủ Quỷ Vực Chi Thành, Mặc Thành, gọi anh ta là chú. Còn thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì chúng gọi là ông, quan hệ có
vẻ rất thân thiết.”
Dương Tầm Chiêu vẫn chỉ gật đầu. Hàn Nhã
Thanh cảm thấy kỳ lạ, sao người này lại không có phản ứng gì vậy? Anh
bình tĩnh như vậy sao?
Thật ra Dương Tầm Chiêu không muốn có quá
nhiều quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành. Chuyện xảy ra lúc trước coi như đã
xong cả rồi. Nhưng bây giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại có quan hệ thân thiết với Quỷ Vực Thành thì anh cũng cần phải tự mình đến thăm
hỏi.
Dương Tầm Chiêu nhìn ánh mắt lo lắng của Hàn Nhã Thanh, anh
hôn lên khóe miệng cô: “Đừng lo lắng, Vũ Kỳ và Minh Hạo sẽ biết tự bảo
vệ mình mà. Nhưng anh định hai ngày nữa sẽ đến thăm hỏi thành chủ Quỷ
Vực Chi Thành. Nghe ý của em thì hai đứa bé sẽ không dễ dàng cắt đứt
quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành đâu, anh cũng không muốn ép Vũ Kỳ và Minh
Hạo. Một khi đã vậy thì vì sao không giúp hai đứa bé chuẩn bị những
chuyện khác chứ?” Dương Tầm Chiêu rất tin tưởng Đường Minh Hạo, mong chờ vào tương lai huy hoàng của cậu bé. Anh không muốn để Đường Minh Hạo
chỉ được bảo vệ dưới đôi cánh của mình, anh muốn cậu sẽ có một bầu trời
rộng lớn hơn nữa. Vì vậy, dù Đường Minh Hạo kết bạn với ai đi chăng nữa
thì chỉ cần là người cậu nhận định, anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu, sẵn
sàng trở thành chỗ dựa vững chắc của cậu.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh
thoáng dao động, cô hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trong đáy lòng
cô có sự kháng cự không hiểu được với Quỷ Vực Chi Thành. Khi quyết định
đón Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo trở về cô cũng khá cứng rắn, nhưng
không ngờ… Chi Thành vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo. Trong lòng Hàn
Nhã Thanh cảm thấy rất ấm cậy, cô có thể ỷ lại vào anh, ở bên anh cô có
thể lười biếng, có thể không hề kiêng dè chuyện gì.
“Vậy ngày kia chúng ta cùng nhau đi.” Nếu Dương Tầm Chiêu có thể bước ra một bước đầu tiên thì Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ đồng hành cùng anh. Đừng nói là Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là nơi cô chưa từng đặt chân đến thì Hàn Nhã
Thanh cũng sẵn lòng làm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không nhịn lòng
được mà vươn tay ra sờ má đối phương. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một
ngày giữa cô và Dương Tầm Chiêu lại có thể tâm ý tương thông đến mức
này. Dương Tầm Chiêu đã cho cô đủ sự tin tưởng, thậm chí sẵn sàng thay
đổi tính cách bá đạo bất cần của mình vì cô. Anh bằng lòng làm chuyện
chưa từng làm vì mà chống đỡ một khoảng trời. Hàn Nhã Thanh vẫn luôn
biết là Dương Tầm Chiêu có thể làm được như vậy, nhưng việc tạm thời
khom lưng trước người khác lại là chuyện cô chưa từng nghĩ tới, cũng là
việc Dương Tầm Chiêu chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ làm đến. Nhưng… khi
anh thực sự tiếp nhận chuyện này thì có vẻ như cũng không đến mức khó
chịu lắm. Anh chỉ cảm thấy, đây sẽ không để trong cuộc sống của Đường
Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sinh ra nỗi ám ảnh nào.
Hàn Nhã Thanh kể
cho Dương Tầm Chiêu nghe về chuyện hôm nay, cũng kể lại những lời Mặc
Thành đã nói. Dương Tầm Chiêu bình tĩnh nghe, anh từ từ suy xét mọi
chuyện theo góc độ của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cảm thấy hai đứa
bé quả thực rất thích Trương Minh Hoàng và Mặc gia đình, lại mang theo
cảm giác ỷ lại. Còn Hàn Nhã Thanh cũng hiểu rõ trong lòng Dương Tầm
Chiêu đã hạ quyết tâm phải khiến cho Trương Minh Hoàng chấp nhận anh, để Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo và cả Hàn Nhã Thanh có thể tiếp xúc với
người của Quỷ Vực Chi Thành mà không phải kiêng dè điều gì.
Dương Tầm Chiêu hiểu rõ, một khi đã nảy sinh tình cảm thì sẽ không dễ thiện
hay ác, chỉ có cảm giác yêu thích đơn thuần, không nên vì mâu thuẫn giữa người lớn mà bắt chúng phải thay đổi. Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vẫn còn nhỏ, anh không hy vọng vì lý do của anh mà khiến chúng phải thay
đổi.
“Em nói xem anh nên mang món quà gì đến nhỉ?” Dương Tầm
Chiêu nói với cô mà giống như đang tự nói với chính mình. Với thân phận
thành hẳn họ cũng không thiếu cái gì cả, vậy có thứ gì có thể tác động
tới họ đây?
Hàn Nhã Thanh biết Dương Tầm Chiêu đang đắm chìm
trong suy nghĩ của chính mình nên cũng không quấy rầy anh. Cô cũng tự
hỏi trong lòng nên tặng cái gì thì tốt, cái gì thì đặc biệt? Hàn Nhã
Thanh hiểu rõ trong lòng, nếu Trương Minh Hoàng và Mặc Thành thật sự
thích Đường Vũ Kỳ và Đường thêu hoa trên gấm mà thôi, nhưng cô vẫn muốn tặng một vài thứ đặc biệt một chút.
A! Có rồi! Hàn Nhã Thanh nghĩ đến một món quà, tuy không tính là đắt, nhưng quý ở chỗ hiếm có, họ có thể thử.
Sáng hôm sau, Hàn Nhã Thanh bị tiếng điện thoại đánh thức. Tối hôm qua sau
khi đã quyết định xong nên tặng quà gì, cả Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã
Thanh cùng gỡ bỏ được một mối bận tâm trong lòng nên không tránh khỏi
quấn quýt lấy nhau. Vậy là, hôm sau Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy muộn, nghe
thấy chuông điện thoại, tâm trạng cô cũng không thoải mái, lấy điện
thoại qua xem, thì ra là Liễu Ảnh.
Hàn Nhã Thanh bỗng giật thót
tim. Liễu Ảnh thường không gọi điện thoại cho cô vào sáng sớm, chẳng lẽ
đã xảy ra chuyện gì? Cô vội vàng nhận điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng
của Liễu Ảnh truyền tới: “Nhã Thanh, hôm nay cậu có thời gian không? Có
thể đi đón mẹ tớ với tớ không?”
Hàn Nhã Thanh không ngờ lại là chuyện này. Cô đoán là vì Liễu Ảnh không muốn để mẹ cô ấy lo lắng, cho nên đã đồng ý ngay.
“Hai giờ chiều máy bay mới hạ cánh, lát nữa tớ qua đón cậu.” Liễu Ảnh nói
tiếp. Hàn Nhã Thanh chợt sửng sốt, lát nữa sao? Không phải bây giờ vẫn
là buổi sáng à? Cô bỏ máy điện thoại ra nhìn giờ, đã hơn mười một giờ
rồi!
Hàn Nhã Thanh không thể tin nổi mà nhìn lại một lần nữa,
đúng là đã hơn mười một giờ. Bảo sao Liễu Ảnh lại gọi điện đến. Bình
thường vào giờ này cô đã dậy từ lâu rồi. Trong lòng Hàn Nhã Thanh thầm
mắng Dương Tầm Chiêu không biết tiết chế. Nhưng cô cũng an tâm không
nghĩ tới chuyện gì mà ngủ thẳng một giấc đến tận bây giờ mới dậy. Lúc
tỉnh dậy cũng không thấy căng thẳng, đúng là cô đã thay đổi rồi sao? Ở
bên cạnh Dương Tầm Chiêu khiến cô cảm thấy anh có thể bảo vệ tốt cho
mình nên đã trở nên xao nhãng hơn rất nhiều rồi chăng?
Từ nghèo
thành giàu thì dễ, từ giàu trở lại nghèo thì khó lắm thay. Câu này cũng
có ý nghĩa với những việc khác. Khi đã quen với cuộc sống an nhàn suôn
sẻ, xuôi chèo mát mái thì chỉ cần hơi gặp chướng ngại vật thôi cũng sẽ
cảm thấy rất nghiêm trọng. Khi đã quen được người khác bảo vệ thì khi
bản thân lúc nào cũng phải lo lắng sẽ lập tức cảm thấy vất vả. Hàn Nhã
Thanh còn chưa tới mức đó, nhưng trong lòng cô cũng thầm mắng chính
mình, sao lại không hề có một chút cảm giác nguy cơ gì như vậy chứ?
Nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không rối rắm với vấn đề này quá lâu, cô nói với Liễu Ảnh: “Ừ, lát nữa gặp.”
Liễu Ảnh “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại. Hàn Nhã Thanh đứng dậy làm vệ
sinh, ăn xong cơm trưa thì nghỉ ngơi một lát, sau đó Liễu Ảnh đã tới nơi rồi.
Khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Liễu Ảnh đã cảm nhận được dường như cô ấy ngày càng tiều tụy hơn. Hôm nay Liễu Ảnh trang điểm rất kỹ,
che đi tất cả vẻ mệt mỏi trên mặt, nhìn từ xa thì cảm thấy xinh đẹp
nhưng nếu đến gần nhìn rõ sẽ thấy trong đôi mắt cô ấy đã không còn ánh
sáng lấp lánh như trước nữa, bây giờ trong đó chỉ còn lại nét hờ hững.
Hàn Nhã Thanh thổn thức, cô chưa từng nhìn thấy một Liễu Ảnh như bây
giờ, cô ấy bình tĩnh đến vô tình. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cô
ấy vẫn nở nụ cười khiến đối phương hiểu rằng Liễu Ảnh vẫn là Liễu Ảnh,
chỉ có điều cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Tư Đồ Không,
không có cách nào từ bỏ.
Hàn Nhã Thanh đã quyết định không nhúng
tay vào chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh nữa rồi. Chuyện tình cảm
giống như uống nước vậy, nước ấm hay lạnh chỉ có người uống tự biết
thôi, người ngoài cuộc không thể bình luận. Liễu Ảnh không nói, cô cũng
không hỏi, chỉ giúp đỡ khi Liễu Ảnh cần mình trợ giúp.
Liễu Ảnh
rất tin tưởng Hàn Nhã Thanh, khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh cô ấy liền thở
phào nhẹ nhõm một hơi. Hôm nay cô ấy phải đi đón mẹ, sợ bà sẽ nhìn ra
chuyện gì nên mới muốn đưa Hàn Nhã Thanh đi cùng, để mẹ mình không phải
lo lắng. Hàn Nhã Thanh cũng đoán được đại khái, cười nói với Liễu Ảnh:
“Không sao, dì đến thì ở luôn bên đó đi, cậu cần giúp gì cứ nói với tớ.”
Liễu Ảnh gật đầu: “Tớ chỉ sợ mẹ lo lắng quá thôi, có cậu ở đây thì mẹ tớ
cũng được yên tâm phần nào. Còn nữa, cậu đừng nhắc đến chuyện của Tư Đồ
Không trước mặt mẹ tớ nhé, tớ sợ bà lại nghĩ nhiều.”
Hàn Nhã
Thanh gật đầu. Cô biết chuyện của Tư Đồ Không chỉ có thể để Liễu Ảnh tự
mình nghĩ thông suốt thôi, không ai có thể giúp được cô ấy cả, nên không khuyên nữa. Cô chỉ hy vọng sau khi mẹ Liễu đến, Liễu Ảnh sẽ khá hơn.
Lúc đến sân bay trời đang là lúc nắng nóng, Hàn Nhã Thanh và Liễu Ảnh ở
trong quán Starbucks bên cạnh ngồi chờ. Hàn Nhã Thanh muốn hỏi Liễu Ảnh
xem cô ấy ở bên kia có quen không thì lại phát hiện ra Liễu Ảnh đang
nhìn chằm chằm vào di động, không biết suy nghĩ gì nên cũng không quấy
rầy nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT