Mặc Thành vô cùng hối hận vì sao lúc trước mình lại cố ép Đường Thấm Nhi gặp mặt để làm gì, cứ nói chuyện như vậy thôi không được sao? Nhất
thiết cứ phải mua dây buộc mình! Giờ thì hay rồi, cả mình cũng bị lôi
vào! Quan trọng là còn bị con trai và con gái của Đường Thấm Nhi phát
hiện, bắt gặp đúng lúc, muốn tránh cũng không tránh được.
Lúc này Mặc Thành hối hận vì sao mình lại gọi cuộc điện thoại này, để Đường Vũ
Kỳ hoặc Đường Minh Hạo gọi không được sao? Mình chỉ cần ở bên cạnh góp
lời, bày tỏ rằng, mình sẽ bảo vệ tốt cho chúng là xong, sẽ chẳng có
chuyện gì xảy ra, ngược lại còn nắm quyền chủ động trong tay, hẹn gặp
mặt cũng danh chính ngôn thuận. Bây giờ thì hay rồi, như thể mình làm
chuyện hổ thẹn bị phát hiện không bằng. Thật ra mình thật sự chưa làm
được gì cả mà, lúc trước hẹn gặp còn bị Đường Thấm Nhi từ chối, anh ta
là người bị từ chối, là người đau lòng, bây giờ lại biến thành kẻ đầu sỏ gây tội.
Vậy mà Đường Thấm Nhi còn tiếp tục nói: “Ngày kia hoặc
ngày sau tôi đều có thời gian, Thành thiếu chủ xem mình rảnh khi nào,
chúng ta gặp một buổi, địa điểm do anh quyết định.”
Lúc này Mặc
Thành không phải muốn ngắt điện thoại nữa, mà là muốn ném điện thoại đi
luôn! Anh ta giả bộ run tay làm rơi điện thoại còn kịp không? Mặc Thành
thầm tính toán. Đường Minh Hạo như thể nhìn ra tâm tư của Mặc Thành,
lạnh lùng nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ. Mặc Thành cảm giác bản thân như
bị khiêu khích, đưa mắt nhìn lại, mình cũng đâu có làm gì sai, giờ còn
gọi điện giúp Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa mà, sao phải có dáng vẻ
chột dạ như vậy! Dù chúng có hỏi thì cũng không hỏi ra được gì, huống hồ còn có Đường Thấm Nhi ở đó nữa, cùng lắm thì bảo cô ấy giải thích không phải là được chứ sao?
Mặc Thành lo lắng đủ lắm rồi, anh ta mở
miệng nói: “Không vội đâu, tôi còn tưởng cô Đường sẽ từ chối, việc này
không còn cơ hội xoay chuyển nữa cơ.” Anh ta cũng không tin mình sẽ bị
liên lụy.
Đường Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Mặc Thành với vẻ khinh
thường, lại thêm một người bị mẹ từ chối, người đàn ông đáng thương! Mặc Thành như muốn quỳ sụp xuống, tư duy của trẻ con đã phát triển tới mức
này rồi sao? Đang nghĩ cái gì vậy? Lẽ nào đây chính là thiên vị? Chúng
thích Đường Thấm Nhi, chỉ nghĩ cho cô ấy, còn mình là bia đỡ đạn?
Mặc Thành không thể không thừa nhận, người thân thiết nhất với hai đứa trẻ
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo là Hàn Nhã Thanh, dù lúc này ở bên cạnh
chúng có rất nhiều người thân, nhưng trong tiềm thức, Hàn Nhã Thanh vẫn
là người thân thiết nhất, quen thuộc nhất của chúng. Một khi Hàn Nhã
Thanh xảy ra mâu thuẫn với ai, chúng sẽ theo bản năng đứng về phía Hàn
Nhã Thanh, là kiểu bênh người thân bất chấp lý lẽ điển hình.
Mặc
Thành thầm thương cho thân mình, đúng là người cô đơn, không có ai che
chở thì thôi, đã vậy còn bị người ta cười nhạo! Mình còn đầy người đẹp
hẹn hò! Cứ đợi đấy! Mấy ngày nữa anh ta sẽ dẫn thêm mấy người về! Để cô
bé thấy được sức cuốn hút của anh ta! Mặc Thành tức giận thầm nghĩ.
“Vậy tùy thuộc vào thời gian của Thành thiếu chủ vậy.” Hàn Nhã Thanh không
hề miễn cưỡng, gần đây cô cũng không bận, chỉ cần để ý Đường Bách Khiêm
là được. Hơn nữa khi gặp Thành thiếu chủ, người của Quỷ Vực Chi Thành
nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ, cô cũng sẽ được an toàn, Hàn Nhã Thanh
không lo lắng về vấn đề này.
Mặc Thành cảm giác như đấm vào bông, mềm mại, không thể dùng sức. Hình như Hàn Nhã Thanh không hề bận tâm
chút nào, nói gặp mặt thật ra là tùy ý, gặp cũng được, không gặp cũng
được, Mặc Thành bất giác cảm thấy như mình đang cầu xin được gặp cô vậy.
“Thật ra, cũng không phải tôi không có thời gian, chỉ là gần đây chơi cùng
bọn trẻ, hai đứa hơi quấn tôi nên chưa chắc chắn về thời gian được.” Mặc Thành đẩy lý do về phía Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, hai đứa không
hẹn mà cùng nhìn về phía Mặc Thành, sao lúc trước không nhận ra người
này xấu bụng như vậy chứ, lôi cả chúng ra làm lá chắn, nói như vậy thì
mẹ phải trả lời sao đây?
Hai đứa trẻ? Hàn Nhã Thanh nghi hoặc,
Thành thiếu chủ nói câu này là có ý gì? Ý là anh ta không có thời gian
sao? Cô cũng đâu có để ý đâu, ngày nào cũng được mà, giờ anh ta lại còn
nói là vì hai đứa trẻ nên anh ta luôn không có thời gian, như vậy là một kiểu cự tuyệt sao? Hàn Nhã Thanh nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Thế nên, ý của Thành thiếu chủ là không có thời gian gặp mặt sao?”
Mặc
Thành hộc máu, hai đứa trẻ đấy! Đường Thấm Nhi hoàn toàn không nhận ra
sao? Hơn nữa, sao cô cứ trả lời thẳng thừng như vậy chứ? Không có thời
gian gặp mặt… anh ta có ý như vậy sao? Rõ ràng ý anh ta là muốn Hàn Nhã
Thanh chọn thời gian! Hơn nữa, giọng nói không chút tức giận, chỉ như
đang trần thuật một sự thật này của cô, Mặc Thành cảm giác những lời
mình nói vừa rồi đều phí công vô ích hết cả.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bật cười thành tiếng, rồi lại tức tốc kiềm chế bản thân, không thể để lộ, không thể để lộ. Mẹ vẫn đỉnh như vậy, hoàn toàn không nghe
ra ý tứ gì khác trong lời nói kia. Nhưng cũng không thể trách mẹ được,
mẹ hoàn toàn không biết chúng ở cùng Mặc Thành mà, sao có thể đoán ra
được chứ?
Mặc Thành nghe thấy tiếng cười của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, không còn sức mà cằn nhằn, anh ta chỉ có thể nhắc nhở mập mờ: “Hai đứa trẻ này mới tới mấy hôm nay thôi, một cặp sinh đôi nam nữ, vừa tròn năm tuổi, cả anh trai lẫn em gái đều cực kì đáng yêu.” Mặc Thành
cảm thấy chưa đủ rõ ràng, lại nói tiếp: “Anh trai thì như ông cụ non,
lúc nào cũng xị mặt, không thích cười, em gái khá đáng yêu, nói chuyện
vô cùng ngọt, cũng không biết là con nhà ai mà khiến người ta yêu quý
như vậy.” Mặc Thành cảm thấy mình miêu tả vô cùng chuẩn xác, ông cụ non? Biệt danh này được đấy, rất hợp với Đường Minh Hạo, anh ta tấm tắc gật
đầu, sau này có cái để trêu cậu bé rồi.
Đường Minh Hạo nhíu mày,
lạnh lùng nhìn Mặc Thành, đừng tưởng cậu bé không nghe ra, từ “ông cụ
non” này của Mặc Thành chính là chỉ cậu bé! Mình giống ông cụ non chỗ
nào chứ? Cứ phải cười mới được sao? Hơn nữa, chú ta không cảm thấy chẳng có chuyện gì mà tự nhiên cười rất ngốc sao? Đường Minh Hạo tức giận
nhìn chằm chằm Mặc Thành, đúng là quá đáng! Thế nhưng lúc này cậu lại
không thể mở miệng nói chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe vậy liền trầm
mặt xuống, sao hai đứa trẻ này lại giống Vũ Kỳ và Minh Hạo nhà mình vậy
chứ? Không đúng! Hàn Nhã Thanh đột nhiên hiểu ra, rõ ràng chính là Vũ Kỳ và Minh Hạo mà, ý của Thành thiếu chủ là hai đứa trẻ đang ở trong tay
anh ta. Đang ép cô gặp mặt sao? Bảo sao, bảo sao mấy ngày nay không có
động tĩnh gì, hôm nay đột nhiên lại gọi điện thoại tới, hóa ra là đã có
mưu tính cả rồi.
Bên trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh
nào vang lên, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo bị bắt cóc sao? Hàn Nhã
Thanh lo lắng không thôi, rõ ràng Vũ Kỳ và Minh Hạo tới gặp ông lão kia
mà, sao đột nhiên lại ở trong tay Thành thiếu chủ? Hàn Nhã Thanh vô cùng hối hận, sao mình không hỏi rõ hơn, huống hồ, ông lão kia chỉ là một
người bình thường, sao có thể so được với Quỷ Vực Chi Thành? Sao cô lại
có thể yên tâm như vậy được chứ? Hàn Nhã Thanh tức giận, nếu như bọn họ
bắt cóc Vũ Kỳ và Minh Hạo thì rõ ràng là đang nhằm vào cô! Hốc mắt Hàn
Nhã Thanh đỏ lên, hai đứa bé là giới hạn cuối cùng của cô, không một ai
có thể chạm vào chúng.
Chính Hàn Nhã Thanh cũng nghe ra được
giọng nói nghiến răng nghiến lợi của mình: “Không phải anh muốn gặp mặt
sao? Bây giờ gặp luôn là được! Đừng có đụng vào Vũ Kỳ và Minh Hạo!”
Giọng nói mang theo cảm xúc hận thù này lọt vào tai Mặc Thành, anh ta lập tức vỡ lẽ, Đường Thấm Nhi đã hiểu lầm rồi. Vừa rồi rõ ràng mình không có ý
này mà, có điều anh ta cũng lập tức nhận ra là mình đã lỗ mãng. Đường
Thấm Nhi không hề biết mình ở cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, càng
không biết mình rất quý hai đứa nên mới đặc biệt đưa chúng ra ngoài
chơi, đứng ở góc độ của Đường Thấm Nhi, cô hiểu lầm cũng là lẽ thường.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng sửng sốt, giọng mẹ rất kỳ lạ, giống như
đang tìm người liều mạng vậy, trong nháy mắt chúng hiểu ra, cũng không
dám giả vờ nữa, chỉ nghĩ xem nên cứu vãn như thế nào mới được.
“Cô Đường đừng kích động.” Mặc Thành vội vàng nói: “Vũ Kỳ và Minh Hạo không bị thương, tôi cũng không hề bắt cóc chúng.” Mặc Thành cảm thấy mình đã quá tham vọng rồi, quả đúng là vận may sẽ biến thành vận rủi chỉ trong
chớp mắt sao? Trước đó còn vui mừng vì mua được đồ giảm giá, bây giờ đã
bị vả mặt ngay lập tức rồi, còn không biết giải thích thế nào nữa.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không tin, cô kích động nói: “Nếu như Vũ Kỳ và Minh Hạo có chuyện gì, dù phải lấy tên mình ra đánh liều, tôi cũng tuyệt đối không tha cho anh.”
Mặc Thành cảm thấy phiền phức, anh ta không
hiểu tâm lý của một người mẹ cho lắm, chỉ loáng thoáng hiểu được sự lo
lắng và tức giận của cô, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng không dám im lặng nữa, chúng đứng ở một bên rụt rè nói: “Mẹ ơi, bọn con không sao.”
Hàn Nhã Thanh lập tức ngây người tại chỗ, giọng nói này? Thật sự là của Vũ
Kỳ và Minh Hạo. Hàn Nhã Thanh cảm giác giọng mình hơi run rẩy, cô hỏi
hết sức dịu dàng: “Các con vẫn ổn chứ? Có bị thương không?”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đồng thanh đáp: “Mẹ ơi, không ạ, bọn con không
bị thương, cũng không phải bị bắt cóc đâu, là chú Mặc Thành đưa bọn con
ra ngoài chơi đấy.”
Hàn Nhã Thanh kinh ngạc khó tin, nhưng nghe
giọng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo quá bình tĩnh, không hề hoảng loạn
sợ hãi, thay vào đó là sự thành thực, không hề có cảm giác giấu diếm
nào. Hàn Nhã Thanh yên tâm hơn hẳn. Có điều, hiện giờ cô không dám cả
tin nữa, cô bình tĩnh nói: “Vũ Kỳ, Minh Hạo, các con ngắt điện thoại đi, chúng ta gọi video.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT