Sao cô có thể không màng đến những chuyện này, thậm chí còn giẫm đạp lên tình cảm của anh như vậy? Trên gương mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu
mang theo vẻ thất vọng và đau lòng rất sâu đậm, khiến trái tim Hàn Nhã
Thanh khẽ run lên. Cô cũng chỉ nói đùa một câu thôi, vậy mà đã khiến cảm xúc của Dương Tầm Chiêu dạo động mạnh đến thế!
Hàn Nhã Thanh đã
hối hận rồi, cô không nên đùa giỡn mới phải, tình cảm mà người đàn ông
này dành cho cô quá mức sâu đậm, đến nỗi anh không chịu đựng nổi câu
bông đùa như vậy. Hàn Nhã Thanh tự trách bản thân không thôi, cô biết rõ là thế mà sao vẫn cứ trêu chọc anh cơ chứ?
Hàn Nhã Thanh thấy vẻ mặt Dương Tầm Chiêu cũng không dám đùa giỡn nữa. Cô vội vàng bò dậy,
tựa lên người Dương Tầm Chiêu. Cơ thể Dương Tầm Chiêu đã cứng đờ, nhưng
anh lại không nỡ đẩy Hàn Nhã Thanh ra mà chỉ giận dữ hỏi: “Hàn Nhã
Thanh, em có trái tim không vậy hả! Hôm qua mới nói yêu anh mà hôm nay
đã lập tức rút lại! Tình cảm là thứ em nói rút lại là rút lại được sao?”
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh. Cô đã đủ chậm chạp trong chuyện tình cảm rồi, sao người đàn ông này còn chậm
chạp hơn cô vậy chứ? Rõ ràng hôm qua đã nói rõ cả rồi mà. Hàn Nhã Thanh
muốn trêu Dương Tầm Chiêu nhưng cô lại không nỡ, có những cảm tình đã có được rồi lại mất đi thì thà rằng chưa từng có được, giống như tình cảm
mà cô dành cho Dương Tầm Chiêu vậy.
Nếu như cô chưa từng bày tỏ
với Dương Tầm Chiêu thì Dương Tầm Chiêu vẫn sẽ cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng anh sẽ không kích động như hiện tại; nhưng cô đã thổ lộ lòng
mình thì không thể rút lại được nữa, cô mà rút lại thì chỉ sợ Dương Tầm
Chiêu sẽ điên mất thôi! Hàn Nhã Thanh thương sự thâm tình của Dương Tầm
Chiêu, mà cũng giận anh vì không tin cô. Sao người đàn ông này lại không nguyện lòng tin tưởng cô thêm chút ít cơ chứ? Chỉ một chút thôi là
được, chỉ chút ít thôi là anh có thể thấy được tình cảm sâu đậm của cô
rồi.
“Đồ ngốc này.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được khẽ nói, tình
cảm của cô dễ dãi đến vậy sao? Cô thích một người đơn giản đến thế sao?
Huống chi còn là tình yêu! Khi phải lòng Dương Tầm Chiêu, cô đã phải
quyết tâm nhường nào? Sao trước giờ Dương Tầm Chiêu vẫn không cảm nhận
được cơ chứ? Hãn Nhã Thanh bất mãn nghĩ vậy, nhưng ngay giây sau cô đã
buông bỏ. Trong cuộc tình này, có rất nhiều người cảm thấy bản thân cô
với cao, thấy được tình cảm sâu đậm của Dương Tầm Chiêu nhưng thực ra từ trước đến giờ, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn, anh luôn theo đuổi cô, luôn kiên trì dù có mâu thuẫn hơn nữa, có hiểu lầm
hơn nữa. Dù có tức giận, có căm phẫn thì anh cũng chưa từng nghĩ đến
chuyện từ bỏ, mục tiêu duy nhất của anh chỉ là muốn cô ở bên anh, chung
sống thật hạnh phúc. Anh khao khát cô có thể yêu anh nhiều như anh yêu
cô, nhưng anh lại chưa bao giờ tin vào chuyện bản thân anh cũng có thể
được đáp lại như vậy. Thế nên anh mới độc đoán, trói buộc cô ở bên cạnh
anh, dù anh còn chưa từng hỏi cô có bằng lòng hay không. Phải chăng
trong mắt anh, hỏi thêm một câu là sẽ nhận được lời từ chối? Hàn Nhã
Thanh nghĩ, trước kia cô thực sự đối xử với Dương Tầm Chiêu quá quắt đến vậy ư? Thật sự quá lạnh nhạt sao? Tại sao Dương Tầm Chiêu lại nghi ngờ
tình cảm của cô như vậy chứ?
Dương Tầm Chiêu ngạc nhiên đến sững
người vì câu nói của Hàn Nhã Thanh? Cô mới nói gì cơ? Đồ ngốc? Lời này
có ý gì chứ? Cô nói anh ngốc sao? Rõ ràng là anh thông minh vậy mà? Hơn
nữa, câu ấy có thích hợp trong thời điểm này không? Giọng điệu còn cưng
chiều đến vậy rốt cuộc là sao hả? Dương Tầm Chiêu hoài nghi, hoàn toàn
không hiểu được. Anh cảm thấy như mình chưa từng biết đến từ này vậy.
Hàn Nhã Thanh sáp lại hôn Dương Tầm Chiêu, không phải kiểu phớt qua như
chuồn chuồn đạp nước, cô còn chủ động cắn môi anh, thậm chí còn từng
bước tiến công.
Đã là đàn ông thì không ai chịu được người phụ nữ mình yêu chủ động như vậy cả, huống chi là Dương Tầm Chiêu. Anh lập tức biến khách thành chủ, ôm hôn Hàn Nhã Thanh chẳng chút kiêng nể, không
hề kìm nén.
Sau nụ hôn này, cả hai người đều thở dốc, Dương Tầm
Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh bằng cặp mắt sâu lắng. Cô có ý gì đây? Mới nãy
còn nói không thích anh, rồi giờ lại chủ động hôn anh là có ý gì chứ?
Dương Tầm Chiêu không dám phỏng đoán bừa. Đây là yêu sao? Là đang gợi ý
sao?
“Lời em nói với anh hôm qua đâu phải là thích.” Hàn Nhã Thanh dựa vào lòng Dương Tầm Chiêu, chậm rãi nói.
Dương Tầm Chiêu không hiểu nổi. Hôm qua cô đã nói rồi còn gì, hôm qua cô tỏ
tình với anh, cô nói cô yêu anh, giờ lại nói không phải là thích? Hai từ này có gì khác nhau sao?
Nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của Dương
Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra người này thực sự
không nghĩ ra rồi, cô vẫn nên chủ động thì hơn.
“Hôm qua em nói
là, em yêu anh!” Hàn Nhã Thanh thở hắt ra, cô vẫn không quen với việc
bày tỏ tình cảm của mình như vậy, nhưng nghĩ đến người đó là Dương Tầm
Chiêu, cô lại cảm thấy chuyện này vẫn nên để cô nói ra thì tốt hơn.
Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận rõ ràng được lúc bản thân nói câu “Em yêu
anh”, tay Dương Tầm Chiêu càng ôm chặt hơn, cô nói tiếp: “Mới nãy em nói em không thích anh là bởi vì em muốn nói là em yêu anh!” Dương Tầm
Chiêu vui mừng khôn xiết! Thì ra là như vậy sao? Anh đã bảo mà! Sao Hàn
Nhã Thanh có thể rút lại tình cảm của mình được chứ? Anh không thể chấp
nhận được! Mà Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không làm như vậy!
Hàn Nhã
Thanh kiên nhẫn giải thích với anh: “Thích không giống với yêu đâu,
thích có thể dành cho rất nhiều người, cho người thân, cho bạn bè, nhưng yêu thì chỉ có thể dành cho một người thôi, một người có một không hai
ấy!” Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu đắm đuối, người đàn ông này thực sự vừa đáng yêu lại vừa đáng giận, hơn nữa cũng chẳng hề tự tin vào
chuyện tình cảm chút nào! Sao trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng cô thực
sự yêu anh cơ chứ? Hàn Nhã Thanh cảm thấy, cô và Dương Tầm Chiêu đều
chậm tiêu trong chuyện tình cảm mà vẫn có thể đến với nhau như hiện tại, đúng là chẳng dễ dàng gì mà! Chuyện này cũng không thể tách rời với
việc Dương Tầm Chiêu “bám riết không tha”. Trước kia là trước kia, sau
này, cô muốn vui vẻ hạnh phúc cùng Dương Tầm Chiêu!
Dương Tầm
Chiêu hơi nghiêng đầu, anh cũng chẳng có ý kiến với những chuyện này
lắm, trong mắt anh, chỉ có thể phân rõ được chuyện chấp nhận và không
chấp nhận mà thôi. Hàn Nhã Thanh là người anh thích, là người con gái
anh thích nhất nên anh tự động coi đó là tình yêu. Anh yêu Hàn Nhã
Thanh, nhất định phải là cô, những người khác có là tạm bợ thì cũng
không được! Anh chỉ cảm thấy bản thân mình thích Hàn Nhã Thanh, mà Hàn
Nhã Thanh chắc hẳn là cũng thích anh như vậy, cho nên lúc Hàn Nhã Thanh
thổ lộ tình cảm với anh, anh cũng không làm rõ ý tứ thật sự bên trong.
Lúc Hàn Nhã Thanh nói không thích anh, anh vô thức chẳng nghĩ ngợi
nhiều, chỉ cho rằng Hàn Nhã Thanh không có tình cảm với anh, không muốn ở bên cạnh anh nữa. Đây là điều mà anh tuyệt đối không chấp nhận được!
Và anh vẫn không phân biệt được rõ ràng lời giải thích của Hàn Nhã Thanh
lúc này, chỉ hiểu ý của Hàn Nhã Thanh là cô thích anh, cô yêu anh!
Hàn Nhã Thanh cũng nhận ra Dương Tầm Chiêu hơi thất thần, thậm chí anh còn
chẳng lắng nghe kỹ, bèn tức tối nhìn anh chằm chằm, người này dễ dỗ như
vậy ư? Nhưng anh có thể nghe giải thích đàng hoàng, có thể chịu khó suy
nghĩ đôi chút không hả! Nếu lần nào cũng phải nhắc lại thì sau này còn
muốn sống không cơ chứ?
Suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu hoàn toàn
khác với Hàn Nhã Thanh, dòng suy nghĩ của anh đã bị một câu nói kéo đi
mất – Thích, có thể dành cho rất nhiều người! Câu này có ý gì chứ? Dương Tầm Chiêu cũng thẳng thừng hỏi lại ngay: “Em mới nói là thích có thể
dành cho người người sao, em còn thích người khác nữa hả?”
Hàn
Nhã Thanh sững cả người, đây là trọng điểm của người này đấy hả? Chuyện
gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là cô yêu anh hay sao? Hàn Nhã Thanh thở dài thườn thượt rồi áp sát lại cắn anh một cái: “Đương
nhiên là có thể thích nhiều người rồi!”
“Anh không cho phép!”
Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên đè Hàn Nhã Thanh xuống rồi nhìn cô bằng ánh
mắt đầy hung ác, cứ như món đồ mà anh trân quý nhất đã bị người khác
cướp đi vậy.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy cổ họng hơi khô, cô nuốt ngụm nước bọt rồi buồn bực nói: “Vậy anh cũng không cho phép em được thích
Vũ Kỳ với Minh Hạo sao?”
Không ngờ Dương Tầm Chiêu lại nghiêm túc suy nghĩ, cứ như anh đã hoàn toàn quên chuyện Vũ Kỳ và Minh Hạo là con
của mình vậy! Hàn Nhã Thanh tức đến nỗi muốn đánh người! Có người ba nào ghen tuông chẳng cần lý do gì như vậy không?
“Anh nghĩ rồi, em
có thể thích hai con, nhưng không thể thích hai con hơn anh được.” Dương Tầm Chiêu nghiêm túc đáp. Hàn Nhã Thanh thật sự muốn hỏi thử xem trong
đầu Dương Tầm Chiêu chứa thứ gì đấy! Cô kiên nhẫn hỏi tiếp: “Em còn
thích ba em, mẹ em nữa!”
Dương Tầm Chiêu vừa sa sầm mặt xuống đã
nghe Hàn Nhã Thanh dịu giọng hỏi: “Không được à? Mẹ em sinh em ra, nuôi
em khôn lớn nên em nhất định là thích mẹ rồi, còn ba em, em còn chưa
từng gặp ông ấy, cũng không quen biết ông ấy, nhưng nếu như em là đứa
nhỏ lớn lên trong một gia đình bình thường khác thì chắc chắn cũng sẽ
thích ba mình. Cho nên, em thích cả ba và mẹ.”
Dương Tầm Chiêu
nghĩ một hồi cũng thấy đúng nên anh lại gật đầu, tiếp tục dán mắt nhìn
Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, sao người
này lại đáng yêu đến vậy chứ! Dáng vẻ nghiêm mặt tức giận giống hệt một
đứa nhóc.
“Em còn thích Liễu Ảnh, cô ấy là bạn thân nhất của em!
Chúng em cùng nhau lớn lên, dù là lúc gặp phải khó khăn cũng không xa
rời. Chúng em suy nghĩ cho nhau, em không thể buông bỏ tình cảm này
được.” Hàn Nhã Thanh đã nói chuyện kèm theo cả ý nghĩ trêu chọc anh rồi, nhưng cô cũng muốn Dương Tầm Chiêu nhận thức rõ được rõ ý nghĩa của anh với cô, đối với Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu vĩnh viễn là người có
một không hai trên đời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT