Không phải Trịnh Hùng, vậy thì có thể là ai đây...

Ban đầu Liễu Ảnh cũng nghĩ ngờ Tư Đồ Không, nhưng hôm qua cô ấy đã hỏi Tư Đồ Không rồi, biết rằng không phải là anh ta làm. Vậy thì chắc chắn còn có người khác can dự vào, có khi nào là mẹ của Tư Đồ Không không? Bà ta luôn ghét cô ấy, hơn nữa mấy ngày trước cô ấy vừa mới đi gặp Bùi Dật Duy, Tư Đồ Không cho người theo dõi cô ấy, có thể mẹ Tư Đồ Không cũng sẽ có khả năng. Hoặc là mẹ của Tư Đồ Không muốn cô ấy dính líu vào chuyện này, khiến cô ấy trở nên thảm hại, khiến Tư Đồ Không chủ động rời khỏi cô ấy. Liễu Ảnh nghĩ tới chuyện mà Tư Đồ Không và mẹ anh ta làm, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Cô ấy nói với Hàn Nhã Thanh: “Chuyện này, có khi nào là mẹ Tư Đồ Không làm hay không?”

“Hả?” Hàn Nhã Thanh không hề nghĩ tới người này, nói thế nào nhỉ, chuyện này Tư Đồ Không không cần thiết phải làm. Nếu như anh ta chủ động làm vậy thì chỉ khiến Liễu Ảnh càng thêm ghét anh ta mà thôi, đẩy Liễu Ảnh đi càng xa hơn, mất nhiều hơn được. Chắc chắc Tư Đồ Không hiểu rất rõ chuyện này, trong chuyện của Bùi Dật Duy, e là chỉ cần không đụng chạm vào thì sẽ không đụng chạm vào, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, sợ có quan hệ dù chỉ một chút. Nếu Liễu Ảnh tính sổ lên đầu anh ta, tới lúc đó thì có khổ cũng chẳng nói ra được.

Hàn Nhã Thanh nghiêm túc suy nghĩ, nếu như một năm đầu trước đây thì có thể Tư Đồ Không sẽ làm như vậy. Nhưng làm như vậy không phải để đả kích Bùi Dật Duy, mà là vì Liễu Ảnh. Anh ta muốn Liễu Ảnh nhìn thấy người mà cô ấy từng thích thảm hại tới cỡ nào. Nhưng bây giờ Tư Đồ Không sẽ không làm như vậy, trước đây anh ta còn có thể nhẫn nhịn ba tiếng đồng hồ khi biết Bùi Dật Duy và Liễu Ảnh ở trong cùng một phòng khách sạn, thì chuyện này nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa anh ta cảm thấy áy náy với Liễu Ảnh, sẽ không đẩy Liễu Ảnh ra đâu, biết đâu còn lợi dụng chuyện này để nhân cơ hội giữ Liễu Ảnh lại nữa. Không thể không nói, Hàn Nhã Thanh phán đoán về người khác khá chính xác, nếu như Liễu Ảnh biết được những điều mà Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, e là sẽ nghi ngờ hôm qua cô ở trong căn phòng này mất.

Nhưng mà mẹ của Tư Đồ Không ư? Hàn Nhã Thanh cau mày lại, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người này, không biết bà ta có tính cách thế nào. Nhưng lý do của Liễu Ảnh có hơi miễn cưỡng, chắc mục đích của mẹ Tư Đồ Không là khiến Liễu Ảnh rời khỏi Tư Đồ Không, sẽ không nghĩ nhiều tới những người khác, hơn nữa giữa bà ta và Bùi Dật Duy cũng không có bất kì xung đột nào, sẽ không đang yên đang lành mà gây chuyện. Cho nên khả năng này của cô ấy không lớn. Bởi vậy Hàn Nhã Thanh liền lắc đầu nói: “Tớ cảm thấy không phải đâu, chuyện này không phải nhằm vào Bùi Doanh, mà là Bùi Dật Duy, vậy là muốn hủy hoại Bùi Dật Duy. Cậu nghĩ mà xem, mẹ Tư Đồ Không sẽ không biết rõ quan hệ giữa cậu và Bùi Dật Duy như vậy đâu. Nếu như bà ta muốn khiến cậu rời khỏi Tư Đồ Không thì bà ta cũng đã đạt được mục đích khi nói chuyện của ba cậu với cậu rồi, không cần thiết phải làm thêm chuyện này. Hơn nữa bà ta sẽ không tạo ra chuyện có thể khiến cậu và Tư Đồ Không hòa giải với nhau. Chuyện này không có chút lợi ích nào đối với bà ta cả, cần gì phải chen chân vào?”

Liễu Ảnh cảm thấy có lý, thế nhưng Bùi Dật Duy chỉ nói chuyện này cho một mình cô ấy thôi, còn có ai biết được nữa? Huống hồ là có ai có thể có năng lực gây chuyện như vậy? Liễu Ảnh có chút nghi hoặc.

“Thực ra, cậu không cần thiết nghĩ tới những người xung quanh Tư Đồ Không. Bây giờ cậu có khá nhiều địch ý với anh ta, sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cậu. Thoát khỏi tư duy này, chắc chắn sẽ có đột phá.” Hàn Nhã Thanh nói, có thể mãi nhớ tới một người có nghĩa là vẫn còn chưa quên, cũng chưa buông xuống được. Sợ rằng Liễu Ảnh đã có tình cảm với Tư Đồ Không rồi, nhưng cô ấy không cảm giác được ra mà thôi. Hàn Nhã Thanh nghĩ tới thời gian năm năm qua, Liễu Ảnh luôn ở bên cạnh Tư Đồ Không, không có tình cảm là việc không thể nào. Nhưng Liễu Ảnh duy trì sự lạnh lùng nhiều năm như vậy, cũng đúng thật là... khó mà tưởng tượng nổi.

Liễu Ảnh cảm thấy Hàn Nhã Thanh nói rất có lý, đúng thật là cô không cam lòng với Tư Đồ Không, nhưng trong chuyện này, không cần phải chăm chăm chú ý vào Tư Đồ Không. Nếu như không phải là Tư Đồ Không, vậy thì ai là người được lợi nhất trong chuyện của Bùi Dật Duy đây? Đối thủ trên thương trường của Bùi Dật Duy ư? Chắc chắn Nhã Thanh đã nghĩ tới những người này, cũng sẽ cho người đi điều tra chứ? Người bên cạnh Bùi Dật Duy ư? Các quan hệ xung quanh Bùi Dật Duy đều rất tốt, hình như chỉ có Hàn Nhã Thanh và cô ấy. Bên cô ấy thì không cần thiết, quá ít mối quan hệ, hơn nữa có ai cần phải đối phó cô ấy chứ? Trừ Tư Đồ Không không chịu để cô rời đi ra, thì đúng thật là không có ai khác. Vậy thì bên phía Nhã Thanh sao? Nếu như là vì Nhã Thanh, hoặc là ảnh hưởng tới Nhã Thanh... Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã nghĩ tới một số phương hướng mà Hàn Nhã Thanh sẽ không nghĩ tới. Cô dằn lòng mình xuống, suy nghĩ thật nghiêm túc.



Nếu như vì Hàn Nhã Thanh, vậy thì tất nhiên sẽ là người xung quanh cô, chuyện này là làm tổn thương tới Hàn Nhã Thanh. Vậy thì là người không muốn Hàn Nhã Thanh được sống yên ổn, sẽ là ai đây? Liễu Ảnh suy nghĩ nhanh chóng, loại bỏ các khả năng.

Dương Tầm Chiêu sẽ không làm chuyện như vậy, anh không nỡ làm tổn thương Nhã Thanh dù chỉ một chút. Hơn nữa nếu như Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, Nhã Thanh chắc chắn sẽ giúp đỡ, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không khiến chuyện này trở nên rắc rối. Hơn nữa, cũng không thể nào che giấu được, vậy thì còn có ai nữa? Nhà họ Đường ư? Không đâu, bọn họ rất yêu thương Nhã Thanh. Bùi Doanh thì đã chết rồi, Trịnh Hùng ư? Bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân mình, còn có ai chứ! Liễu Ảnh ép bản thân phải suy nghĩ, cô ấy cảm thấy đây là phương hướng suy nghĩ chính xác. Không phải vì cô ấy thì là vì người khác, những người đáng để nhắc tới ở bên cạnh Bùi Dật Duy, chỉ có Nhã Thanh mà thôi!

Liễu Ảnh nghĩ tới mục đích của người này là Hàn Nhã Thanh thì không nhịn được tức giận, yêu ma quỷ quái gì cũng có, Nhã Thanh đúng là chẳng thể thả lỏng được chút nào mà! Những người bên cạnh Nhã Thanh, còn có ai... Đường Bách Khiêm... Nhưng người này... Liễu Ảnh có hơi do dự, cô ấy nhìn Hàn Nhã Thanh, gian nan cất lời: “Nhã Thanh à, cậu có bao giờ nghĩ rằng... nghĩ rằng người đó...”

“Ai cơ?” Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Ảnh, cảm thấy cái tên mà cô ấy nói ra chính là điều bản thân muốn, không kịp chờ đợi mà hỏi ngay. Cô nhìn chăm chú Liễu Ảnh, khiến Liễu Ảnh cảm thấy có hơi mất tự nhiên. Thế nhưng Đường Bách Khiêm, cô ấy càng nghĩ càng thấy có khả năng. Hơn nữa nếu như cô ấy nghĩ không sai, mục đích thực sự của người này là Nhã Thanh, người anh ta sự sự muốn làm hại, là Hàn Nhã Thanh! Liễu Ảnh còn nhớ Đường Bách Khiêm thích Hàn Nhã Thanh, vậy thì vì sao người này lại muốn hại Hàn Nhã Thanh? Yêu mà không có được ư? Vì yêu mà sinh hận? Vậy thì người đàn ông này thật sự quá đáng sợ! Trong lòng Liễu Ảnh nảy sinh một chút lo lắng, trước đó là với Bùi Dật Duy, nhưng đã biết Bùi Dật Duy xảy ra chuyện gì rồi, cũng đã biết nên giải quyết như vậy. Thế nhưng nếu như mục đích thực sự của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, vậy thì, e rằng chuyện này chỉ mới là bắt đầu, sau này sẽ còn có chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Liễu Ảnh không dám suy nghĩ kĩ hơn, cô ấy sợ điều này sẽ trở thành sự thật. Cô ấy không hiểu nhiều về Đường Bách Khiêm, nhưng cứ cảm thấy người này có tâm tư thâm trầm, cô ấy theo bản năng không muốn tiếp xúc nhiều.

“Liễu Ảnh, cậu nghĩ tới ai vậy?” Hàn Nhã Thanh nghiêm túc hỏi, vẻ mặt Liễu Ảnh rất nghiêm trọng, thậm chí còn rất không đành lòng. Hàn Nhã Thanh cảm thấy bản thân chắc chắn đã bỏ qua điều gì đó rồi, người mà Liễu Ảnh nghĩ tới, chắc chắn bọn họ đều biết. Vẻ mặt Liễu Ảnh cũng nói rõ cho cô biết rằng người này rất tàn nhẫn đối với cô.

“Đừng sợ, nói tớ nghe đi!” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta đứng ở chỗ sáng, đối thủ đứng trong tối. Có thể mỗi hành động cử chỉ của chúng ta đều bị người khác giám sát. Cho dù đối thủ là ai thì tớ cũng không sợ, nhưng tớ sợ bóng tối dưới ánh đèn. Nói cho tớ biết người cậu đoán là ai đi, chỉ có biết được người đó thì tớ mới nghĩ ra biện pháp đối phó được, mới không rơi vào thế bị động. Tin tưởng tớ, tớ sẽ không dễ dàng bị gục ngã vậy đâu.”

Liễu Ảnh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, cô ấy chậm rãi cất lời: “Đúng thật là tớ có nghĩ tới một người, có thể cậu sẽ không nghĩ tới anh ta, hoặc là không nghi ngờ anh ta.” Liễu Ảnh không biết rõ lắm về chuyện giữa Đường Bách Khiêm và Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ấy biết rằng, giữa Đường Bách Khiêm và Hàn Nhã Thanh đã xảy ra tranh chấp rất nghiêm trọng, cho nên hai người mới hoàn toàn trở mặt. Liễu Ảnh biết, thực ra Hàn Nhã Thanh vẫn còn tình cảm với Đường Bách Khiêm. Dù sao thì khi đó, Đường Bách Khiêm cũng vô cùng chăm sóc Hàn Nhã Thanh, để Hàn Nhã Thanh có thể vượt qua được quãng thời gian khó khăn kia. Cho nên lúc này, cô ấy cảm thấy nếu nói ra cái tên đó thì có hơi tàn nhẫn. Liễu Ảnh vẫn luôn suy nghĩ, nhưng người mà cô ấy tin tưởng nhất vẫn là Hàn Nhã Thanh, cho nên cô ấy biết rằng, nếu như Hàn Nhã Thanh và Đường Bách Khiêm xa nhau, vậy có nghĩa mâu thuẫn giữa bọn họ không thể hòa giải được. Nếu như Đường Bách Khiêm có thể sẽ làm hại tới Hàn Nhã Thanh, thì cô ấy buộc phải nói với Hàn Nhã Thanh. Vậy là, Liễu Ảnh nhìn Hàn Nhã Thanh trịnh trọng cất lời: “Nhã Thanh, đúng thật là tớ có nghi ngờ một người, người đó là Đường Bách Khiêm.”

Đầu óc Hàn Nhã Thanh bỗng chốc như nổ tung! Ngay lúc Liễu Ảnh nói ra cái tên này, đáy lòng cô như vang lên một giọng nói đang nói với cô rằng, đúng vậy, chính là anh ta, chính là Đường Bách Khiêm, chuyện của Bùi Dật Duy là do Đường Bách Khiêm đứng đằng sau nhúng tay vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play