Cách xử lý của Bùi Dật Duy, nói không ra sai lầm, đủ để chứng minh sự ưu tú của anh ta.
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Dật Duy, cảnh sát như thể thấy được sự giải
thoát. Chuyện này, chỉ sợ là đè nén trong lòng anh ta không lâu nhưng đủ để khắc cốt ghi tâm, tốn sức lao lực. Cảnh sát đột nhiên loáng thoáng
hiểu ra, lúc Bùi Dật Duy mới đến, vì sao không hề giải thích, chỉ chờ
phán quyết, có lẽ trong lòng anh ta đã tự định tội chết cho chính mình…
anh ta không biết nên chấp nhận chuyện đáng xấu hổ như vậy bằng cách
nào.
“Vậy… chuyện này, anh có thể chấp nhận để người khác biết
không?” Cảnh sát cũng biết chuyện trên mạng, lúc trước còn bình tĩnh
nhìn nhận nhưng sau khi nghe Bùi Dật Duy tường thuật xong, chỉ cảm thấy
tội lỗi, đây không phải chuyện có thể nói rõ ràng đúng sai, tất cả mọi
chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa… đều đi theo hướng sai lầm.
Đôi mắt Bùi Dật Duy ánh lên, không chút do dự nói: “Được, thuốc đó là bị bỏ vào đồ ăn. Trong phòng có lẽ còn có những chứng cứ khác, chắc các anh
có thể tìm được.”
“Anh đồng ý chủ động dẫn chúng tôi tới điều tra không?” Cảnh sát muốn để Bùi Dật Duy làm nhiều chuyện một chút, lúc
phán quyết có thể dùng tới. Bùi Dật Duy không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Tôi bị nhốt ở đó rất lâu, không bao giờ muốn tới đó nữa. Lúc trước khi Bùi Doanh làm chuyện đó cũng không muốn giấu giếm, có lẽ có thể tìm
được chứng cứ.
Bây giờ tôi cũng không có gì phải giấu nữa rồi,
các anh tìm được chứng cứ có thể đăng lên mạng. Rất xin lỗi, chuyện này, cũng làm khó các anh rồi.” Bùi Dật Duy đã hồi phục lại tinh thần như
bình thường, nhưng những đả kích này thật sự tồn tại. Thế nên, lúc này
Bùi Dật Duy nhìn trông có chút suy sụp, nhưng tuyệt đối không buông
xuôi.
Cảnh sát gật đầu: “Anh yên tâm đi, chỉ cần từng tồn tại thì chúng tôi nhất định có thể tìm được chứng cứ. Bây giờ anh ở đây tạm đi, chuyện trên mạng chúng tôi cũng sẽ nói với anh.”
Bùi Dật Duy gật đầu, nhìn hai cảnh sát sánh vai đi ra ngoài. Một người còn tiếc nuối
thở dài nói: “Người thành công như vậy, không ngờ lại bị hủy hoại, cũng
thật đáng tiếc.”
Người còn lại không nói gì, tiếng bước chân ngày càng xa, chỉ còn lại một mình Bùi Dật Duy. Dựa vào vách tường, anh ta
cảm thấy bất lực, mệt mỏi. Chuyện bây giờ liên quan tới mình, vậy mà anh ta lại không biết gì, bắt ép phải ngồi chờ kết quả, quá trình này vừa
dài đằng đẵng vừa đáng sợ, cũng may còn có Hàn Nhã Thanh, cô đang cổ vũ
cho anh ta.
Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, cô liền đi tìm Liễu
Ảnh. Chuyện này, cô muốn nói với Liễu Ảnh đầu tiên. Từ khi biết được
Liễu Ảnh thích Bùi Dật Duy, cô có chút tế nhị với tình cảm hai người. Cô nghĩ nếu Liễu Ảnh thật sự không có cách nào chấp nhận Tư Đồ Không, hơn
nữa còn tình cũ khó quên với Bùi Dật Duy, liệu hai người có cơ hội ở bên nhau không?
Trực giác của Hàn Nhã Thanh luôn cảm thấy không thể nào, nhưng thái độ của Liễu Ảnh khiến cô cảm thấy Liễu Ảnh và Tư Đồ
Không càng không có khả năng. Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, quả nhiên là
người ngoài khó mà biết việc nhà người khác, chuyện của Liễu Ảnh, hoàn
toàn phải xem lựa chọn của cô ấy, dù có ra sao thì cô đều sẽ ủng hộ Liễu Ảnh.
Hàn Nhã Thanh tới khách sạn Liễu Ảnh ở, thấy Tư Đồ Không
ngồi ở đại sảnh khách sạn, không biết đang làm gì, cũng không để ý, đi
thẳng tới phòng Liễu Ảnh gõ cửa.
“Sao anh còn chưa đi? Tôi đã nói là không có việc gì rồi!” Âm thanh bực bội của Liễu Ảnh truyền tới từ
trong phòng, bên trong có vẻ còn mang ý ghét bỏ, Hàn Nhã Thanh lập tức
đoán vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Đồ Không vì sao lại ngồi ở đại sảnh,
cô có chút hoài nghi, hai người lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô nhẫn
nại gõ cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Liễu Ảnh, là tớ, Hàn Nhã Thanh.”
Liễu Ảnh bên trong phòng vô thức thở phào một hơi, vội vàng đi tới mở cửa,
vừa mở cửa đã nói ngay: “Nhã Thanh, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh đen kịt, sao mình tới Liễu Ảnh lại kích động như vậy? Hôm qua vừa mới gặp nhau, lẽ nào là Tư Đồ Không? Hàn Nhã Thanh suy
đoán, đi vào trong phòng.
“Nhã Thanh, có phải chuyện của Bùi Dật
Duy có tiến triển không?” Liễu Ảnh không muốn nhắc tới Tư Đồ Không chút
nào, thở hồng hộc ngồi trên sô pha hỏi Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã
Thanh bị động tác của Liễu Ảnh chọc cười, lâu lắm mới lại thấy Liễu Ảnh
cáu kỉnh như vậy. Hình như từ sau khi Liễu Ảnh tới bên cạnh Tư Đồ Không, cô ấy liền thu lại hết tính khí, trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn, cô ấy
yên lặng ở bên Tư Đồ Không.
Lúc đó Hàn Nhã Thanh cảm thấy, Liễu
Ảnh khi đó giống như một con thú cưng, cô ấy không cần làm gì khác, chỉ
cần ở đó là được rồi, Hàn Nhã Thanh không nói rõ được rốt cuộc là cảm
giác gì, chuyện này cô chưa từng trải qua, cô không có tư cách phán xét, chỉ hy vọng sau này Liễu Ảnh có thể làm những gì mình muốn.
“Chuyện rất phiền phức sao?” Liễu Ảnh Thấy Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không nói gì, lo lắng không thôi, lẽ nào Nhã Thanh cũng không có cách gì? Có phải hôm qua cô ấy không nên từ chối Tư Đồ Không, có Tư Đồ Không giúp đỡ, chắc
chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, cô ấy… trong nháy mắt Liễu Ảnh nghĩ rất
nhiều, không nhịn được mà có chút hối hận, đều là vì bản thân ích kỷ mới khiến Bùi Dật Duy sau này phải ở trong tù, thậm chí còn có thể vì vậy
mà bỏ mạng! Liễu Ảnh càng nghĩ càng khó chịu...
“Không phải,
chuyện rất thuận lợi.” Hàn Nhã Thanh phản ứng lại, vội vàng nói với Liễu Ảnh. Liễu Ảnh bây giờ vô cùng mẫn cảm, kích động lúc trước vẫn chưa
hết, chuyện thoáng liên quan cũng có thể khiến cô ấy phản ứng.
Lúc này, không thể kích thích Liễu Ảnh được, cô cố gắng nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu yên tâm, tớ đã đi gặp Bùi Dật Duy rồi, anh ấy đã quyết định cố
gắng giảm án, sẽ không giống như lúc trước không nói gì nữa. Bùi Dật Duy chủ động đi đầu thú, bây giờ lại chủ động nói ra nguyên nhân dẫn đến
mọi chuyện và những gì đã trải qua, thái độ tốt, chắc chắn sẽ phạt nhẹ
hơn.”
Hàn Nhã Thanh biết, khi bạn thật sự thích một người, rất
nhiều cảm xúc bản thân không thể làm chủ, yêu hận sâu đậm, giữa Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy, luôn là thân phận bạn bè, yêu thầm suốt bao năm.
Liễu Ảnh luôn giấu trong lòng, cô ấy đã buông xuống tình cảm với anh ta
nhưng không thể nhanh như vậy buông bỏ sự quan tâm với Bùi Dật Duy. Hàn
Nhã Thanh có thể hiểu được, thế nên một chút cũng không cưỡng ép, thậm
chí còn chủ động nghĩ cho Liễu Ảnh.
“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh thở
phào một hơi, quả nhiên là Nhã Thanh, chuyện muốn làm, từ trước tới nay
đều làm được. Hơn nữa, Bùi Dật Duy luôn thích Nhã Thanh, Nhã Thanh ra
mặt cũng là nhất cử lưỡng tiện! Thấy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Hàn Nhã Thanh, Liễu Ảnh cảm thấy ngưỡng mộ, tới bao giờ mình mới có thể có
được nét mặt như vậy, mới có thể dễ dàng làm chủ chuyện của mình, không
phải chịu sự quản thúc của người khác? Ít nhất, có thể từ chối một
người, thoát khỏi một người?
“Vừa rồi lúc tớ đến có nhìn thấy Tư
Đồ Không, cậu và anh ta xảy ra chuyện gì rồi phải không?” Hàn Nhã Thanh
thấy Liễu Ảnh thất thần, khó hiểu hỏi. Thật ra mấy năm nay, cô cảm thấy
Tư Đồ Không cũng thật lòng, ngược lại là Liễu Ảnh không để tâm đến vậy,
cũng phải, ở trong mắt Liễu Ảnh, Tư Đồ Không chính là chủ nợ, sao cô ấy
dám dễ dàng động lòng như vậy được?
Liễu Ảnh im lặng, cô ấy vô
thức giấu nhẹm chuyện hôm qua, cười khẩy: “Tớ cũng không biết, chắc là
anh ta rảnh rỗi quá thôi, không ngờ sáng sớm đã tới tìm tớ, cũng không
tới công ty, không đi xử lý công việc, chẳng làm cái gì cả, cứ tới chèn
ép tớ! Tức đến nỗi tớ chưa ăn được gì từ sáng tới giờ đây này!” Giọng
điệu Liễu Ảnh mang theo chút ghét bỏ, tức giận lại càng nhiều hơn.
Ờm… Đây chẳng phải chứng tỏ Tư Đồ Không nghiêm túc sao? Trong mắt anh ta,
Liễu Ảnh mới là quan trọng nhất? Hàn Nhã Thanh nghĩ rồi thử dò hỏi: “Thế Tư Đồ Không có nói gì không?”
“Anh ta có thể nói gì? Chẳng qua
là mấy câu lừa bịp thôi!” Liễu Ảnh vô cùng tức giận, người này nói dối
cũng không thèm chuẩn bị bản nháp, lời anh ta nói, sao có thể tin được!
“Ví dụ như?” Hàn Nhã Thanh cứ luôn cảm thấy Tư Đồ Không thật sự động lòng
với Liễu Ảnh, lúc trước trông có vẻ rảnh rỗi không có việc gì bám theo
Liễu Ảnh, nhưng chủ yếu là muốn bắt gian… Hơn nữa không ngờ tính tình Tư Đồ Không lại nhẫn nại như vậy, thấy Liễu Ảnh lại không trực tiếp nổi
giận, chuyện này khiến cho Hàn Nhã Thanh không thể tin nổi!
Hàn
Nhã Thanh biết mình không hiểu Tư Đồ Không cho lắm, nhưng Tư Đồ Không và Dương Tầm Chiêu khá giống nhau, nếu như chuyện này xảy ra với Dương Tầm Chiêu… Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không dám nghĩ sẽ thành ra thế nào,
Dương Tầm Chiêu tức giận e là chuyện nhỏ, hai người giày vò lẫn nhau mới là thật!
Vậy mà Tư Đồ Không không hề truy cứu, mọi chuyện cứ
thế nhẹ nhàng trôi qua, thật sự khó mà có được… Chỉ có thể nói, may mà
Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì, còn Tư Đồ Không thì lại
làm chuyện sai, không dám truy cứu. Nếu không, bây giờ sao có thể bình
tĩnh như vậy được? Liễu Ảnh yên lặng làm chuyện của mình, còn Tư Đồ
Không đứng nhìn từ phía xa, cố gắng không quấy rầy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT