Dù trong lòng Liễu Ảnh có đôi phần hoảng hốt, nhưng cô ấy vẫn luôn nghĩ
đến mặt tích cực của vấn đề. Chuyện này liên quan rất nhiều đến tính
cách của cô ấy.
“Nhưng bây giờ vấn đề này đã lên trang nhất rồi,
có thể thấy rõ là chuyện đã bung bét hết cả. Cho dù là ai đã làm to
chuyện thì tình huống hiện giờ thực sự rất bất lợi cho Bùi Dật Duy.” Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài một hơi, giọng điệu cũng mang theo vài phần
nghiêm trọng.
“Vừa nãy tớ nhắc đến chuyện cảnh sát đến kiểm tra
hiện trường, không phải là vì tớ lo là bên phía cảnh sát sẽ làm lớn
chuyện, cái tớ lo là chuyện này mà vỡ lở ra, hiện trường án mạng có khả
năng cao là sẽ bị người ta dò la ra được, đến khi đó tình huống sẽ còn
nghiêm trọng hơn nữa.” Hàn Nhã Thanh lo lắng về những tình huống kế
tiếp, tin tức bị bới ra trên mạng lúc này vẫn còn chưa quá nghiêm trọng, nếu đợi đến khi có người đào được những thông tin sâu xa hơn nữa thì
không thể tưởng tượng nổi hậu quả lúc đó sẽ thế nào.
“Không thể
nào, ai lại có thể đào ra được tin tức chứ? Chỉ cần bên phía cảnh sát
không tiết lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ không có ai khác biết chuyện
đâu.” Liễu Ảnh vẫn còn giữ lại chút hy vọng sẽ gặp may ở trong lòng, thế nhưng nỗi hốt hoảng trên gương mặt cô ấy đã sâu thêm, cô ấy biết rõ
rằng Hàn Nhã Thanh không phải là người thích nói chuyện kiểu hăm dọa
người khác.
“Không có gì là không thể cả, bên phía cảnh sát rõ
ràng đã âm thầm xử lý vấn đề này rồi, nhưng hiện tại mọi thông tin đã
lên trang nhất, đây rõ ràng là có người cố tình làm thế, sợ là có người
đang nhắm vào chuyện này. Có thể là nhắm vào Bùi Dật Duy, mà tất nhiên
cũng có khả năng là nhắm vào Bùi Doanh. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ rất phiền toái, hiện giờ thậm chí chúng ta
còn không biết đối phương đã có trong tay bao nhiêu tin tức nữa.” Hàn
Nhã Thanh vẫn luôn là người đi một bước tính ba bước, cô phân tích hết
những tình huống tương lai có khả năng xảy ra cho Liễu Ảnh nghe.
“Vậy cậu cảm thấy kẻ này nhắm vào Bùi Doanh? Hay là nhắm vào Bùi Dật Duy?”
Toàn thân Liễu Ảnh cứng đờ, sắc mặt thoắt biến, vẻ mặt cô ấy bây giờ
trông có hơi kỳ lạ.
“Hiện giờ thì tớ chưa rõ nữa, cần điều tra
xong hết rồi mới nói được.” Dù sao Hàn Nhã Thanh cũng chỉ vừa nhận được
tin, cô còn chưa tra xét gì đã đến tìm Liễu Ảnh ngay rồi, nên mọi thứ mà Hàn Nhã Thanh biết không còn không nhiều bằng Liễu Ảnh.
“Sao
thế? Có phải cậu biết cái gì phải không? Có phải cậu nghi ngờ người nào
rồi không?” Hàn Nhã Thanh nhìn vẻ mặt Liễu Ảnh mà đoán, dáng vẻ lúc này
của Liễu Ảnh chỉ thiếu điều viết hết mọi chuyện lên mặt mà thôi.
Sắc mặt Liễu Ảnh thoắt biến, cô ấy ngẩng phắt đầu lên nhìn Hàn Nhã Thanh: “Cậu nghĩ, có khi nào là Tư Đồ Không làm hay không?”
Liễu Ảnh nghĩ về lúc Tư Đồ Không nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy ở biệt thự, rõ ràng là Tư Đồ Không đã biết hết về chuyện Bùi Dật Duy giết người rồi đi tự thú.
Mà sau khi cô ấy vừa rời đi chẳng được bao lâu thì
trên Internet đã lan truyền thông tin cả rồi, lúc đồng nghiệp của cô ấy
gọi đến đã nói rõ ràng là bên phía cảnh sát sẽ xử lý mọi việc trong âm
thầm, không đem chuyện này ra ngoài sáng. Cho nên, nó khiến cô ấy không
thể không nghi ngờ Tư Đồ Không.
“Khờ quá đi thôi.” Hàn Nhã Thanh
nhìn cô ấy, nở nụ cười, nụ cười ấy còn mang theo vài phần cưng chiều.
Suy nghĩ của Liễu Ảnh vẫn luôn giản đơn như vậy, tốt đẹp như vậy.
“Tớ có khờ cũng không sao, có cậu thông minh là đủ rồi. Có chuyện gì thì tớ nhờ cậu hỗ trợ là được.” Liễu Ảnh cũng cười, cô ấy có được một người
bạn tốt đến thế thì dù cô ấy có khù khờ, tầm thường cũng không sao, có
một người bạn giỏi giang thế này là đủ rồi.
“Được rồi, về chuyện
chính nào.” Hàn Nhã Thanh thấy nụ cười hiện lên trên mặt Liễu Ảnh thì
thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của Liễu Ảnh lúc này mới thực sự là đã bình ổn trở lại.
“Tư Đồ Không biết chuyện tớ thích Bùi Dật Duy nên
anh ta rất tức giận. Trước giờ anh ta luôn độc tài chuyên chế, nên trong bản thỏa thuận của bọn tớ có ghi rằng trong khoản thời gian thỏa thuận
có hiệu lực, tớ không được phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bất kỳ người
đàn ông nào. Mà hơn thế nữa, vì chuyện của Bùi Dật Duy, anh ta đã hăm
dọa tớ không chỉ một lần.” Bởi vì đã biết rõ chuyện năm năm trước, biết
rõ là Tư Đồ Không đã lừa mình năm năm nên lúc này đây đánh giá của Liễu
Ảnh về Tư Đồ Không chẳng thể nào tốt được.
Hàn Nhã Thanh khẽ chau mày, đôi môi mấp máy, không đáp lại câu nào.
Liễu Ảnh thấy Hàn Nhã Thanh không tỏ thái độ gì thì còn tưởng rằng Hàn Nhã
Thanh nghi ngờ những gì mình nói, vậy là cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Anh ta có lý do để làm vậy, cũng có động cơ để làm như vậy, hơn nữa anh ta
còn biết cả chuyện Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh rồi đi đầu thú nữa.”
“Cậu nói cho Tư Đồ Không biết chuyện này sao?” Tới đây, Hàn Nhã Thanh cuối
cùng cũng lên tiếng: “Tới hôm nay Bùi Dật Duy mới đi tự thú mà, làm sao
Tư Đồ Không lại biết chuyện nhanh vậy được.”
Tư Đồ Không là dân
kinh doanh, nếu về vấn đề liên quan đến chuyện làm ăn, chuyện Tư Đồ
Không biết trước tin tức cũng không có gì lạ. Tất nhiên, với năng lực
của Tư Đồ Không thì chuyện lấy được thông tin từ đủ mọi ngành nghề cũng
chẳng có gì khó khăn.
Nhưng như vậy rõ ràng cho thấy rằng Tư Đồ
Không rất để ý chuyện này, mà Tư Đồ Không lấy được tin tức nhanh đến như vậy, không lẽ Tư Đồ Không đã luôn chú ý sít sao việc Bùi Dật Duy giết
người hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT