Đồ ở trung tâm thương mại Ngân Lạc rất đắt đỏ, cô sẽ không đến đó để mua sắm.
Thực ra thường ngày cô cũng rất ít khi đi mua sắm.
Tại sao hôm nay cô lại đột nhiên tới trung tâm thương mại Ngân Lạc?
Tư Đồ Không hơi lấy làm lạ, nhưng chỉ cần không đi tìm Bùi Dật Duy là tốt
rồi. Chỉ cần không đi gặp Bùi Dật Duy, những chuyện khác cô muốn như thế nào cũng được. Dù cô có mua sập cả trung tâm thương mại Ngân Lạc cũng
không thành vấn đề.
“Đúng rồi ạ, sáng nay, vừa ra đến ngoài là cô Liễu bắt xe đi thẳng tới trung tâm thương mại Ngân Lạc, sau đó, đi vào
một cửa hàng bán nội y trên tầng ba, khoảng hai mươi phút sau mới đi
ra.” Lưu Trung Nam vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Tuy không nghe ngóng được
tình hình ở bên trong, nhưng thời gian như thế nào thì anh ta nắm rất
rõ.
“Lúc cô Liễu đi ra cũng không thấy mua sắm gì, nhưng trông
tâm trạng của cô ấy không được ổn cho lắm.” Lúc đó, Lưu Trung Nam nhận
ra tâm trạng của Liễu Ảnh hơi bất ổn nhưng anh ta không nghĩ ngợi gì
nhiều. Dù sao, cũng chỉ là đi dạo trong một cửa hàng mà thôi. Hơn nữa
còn là cửa hàng đồ nữ, có thể có chuyện gì được cơ chứ.
Thế
nhưng, Lưu Trung Nam để ý thấy lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, cảm
xúc của Liễu Ảnh càng trở nên bất ổn hơn, nhất là lúc gọi điện thoại.
Đây chính là lý do mà Lưu Trung Nam gọi điện báo cáo với Tư Đồ Không.
“Tổng giám đốc, hình như tâm trạng cô Liễu không ổn lắm. Không biết cô ấy gọi điện cho ai. Ban nãy, tôi còn nghe thấy cô ấy nhắc tới tên của ngài
nữa.” Lưu Trung Nam làm tròn trách nhiệm báo cáo lại tình hình bên này
cho Tư Đồ Không biết. Trước đây, anh ta không chắc chắn Tổng giám đốc có quan tâm tới chuyện này không, nhưng bây giờ, anh ta có thể cam đoan
rằng Tổng giám đốc có bận tâm tới chuyện này.
“Tâm trạng bất ổn?” Quả nhiên, giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại trở nên
lạnh lùng hơn, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự căng thẳng trong đó.
“Vâng...” Lưu Trung Nam ngập ngừng đôi chút, sau đó, bổ sung thêm một câu: “Tôi vừa nhìn thấy cô Liễu khóc.”
Tuy đứng cách hơi xa, nhưng ban nãy Lưu Trung Nam vẫn nhìn thấy. Anh ta
chắc chắn mình không hề nhìn lầm. Đây là một chuyện rất quan trọng, cho
nên anh ta bắt buộc phải báo cáo với Tổng giám đốc.
“Khóc ư?”
Giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại chợt cao vút, khác
hẳn với thái độ bình tĩnh, không nao núng thường ngày. Sự căng thẳng, lo âu lại càng thêm rõ ràng.
Lưu Trung Nam nghe thấy vài thanh âm hỗn loạn ở đầu dây bên kia.
“Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ đang ở đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Không lại cất
lên. Giờ đây, đã không thể che giấu được sự căng thẳng và lo âu nữa.
“Vẫn đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc ạ.” Lưu Trung Nam đưa mắt nhìn
Liễu Ảnh vẫn đang dựa vào tường, sau đó mới chợt hiểu ra ý định của Tổng giám đốc nhà mình: “Tổng giám đốc, ngài định tới đây sao?”
“Dạ?
À, vâng ạ.” Lưu Trung Nam kinh ngạc tới mức không biết phải hình dung
như thế nào nữa. Sao lại có cảm giác giác cực kỳ nghiêm trọng, cực kỳ
căng thẳng thế này.
Đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không làm trái
mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, nhưng Lưu Trung Nam nghĩ ngay tới
một vấn đề, nếu lát nữa cô Liễu rời đi, chắc chắn anh ta cũng phải đi
theo.
Tới lúc đó, anh ta phải vừa gọi điện thoại vừa lái xe à?
Lúc lái xe không được phép gọi điện thoại, nếu như để camera chụp lại được sẽ bị trừ điểm.
Thế này chẳng phải là Tổng giám đốc đang làm khó anh ta sao?
Tất nhiên, dẫu vậy thì Lưu Trung Nam cũng không dám có ý kiến gì về mệnh
lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, đành phải giữ máy và quan sát tình hình Liễu Ảnh ở bên kia.
Vừa rồi Lưu Trung Nam đã báo cáo xong hết
mọi chuyện. Lúc này, Liễu Ảnh đang dựa vào tường bất động. Lưu Trung Nam cũng không biết phải nói gì, cho nên tạm thời duy trì sự im lặng.
Lưu Trung Nam biết, bình thường Tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ít nói.
Chưa kể, Tổng giám đốc còn ghét bị người khác làm phiền nhất, sợ ồn ào
nhất, cho nên Lưu Trung Nam cảm thấy nếu như không cần thiết thì kiệm
lời một chút vẫn là hơn.
Nhưng Lưu Trung Nam không nói gì, Tư Đồ
Không ở đầu dây bên kia lại không nhịn được: “Tình hình bây giờ thế nào
rồi, cô ấy đang làm gì?”
Lưu Trung Nam ngẩn cả người, nhìn Liễu
Ảnh rồi vội vàng trả lời: “Từ lúc gọi điện thoại xong, cô Liễu vẫn dựa
vào tường bất động nãy giờ...”
Thực ra, Lưu Trung Nam cũng cảm thấy hơi băn khoăn. Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Có thể là cô ấy đang mệt?”
“Dựa vào tường bất động? Đang mệt?” Ở bên kia điện thoại, Tư Đồ Không cau
mày. Dù là mệt, cô ấy cũng nên tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi chứ.
Trong trung tâm thương mại có rất nhiều chỗ nghỉ chân, sao lại đứng dựa
vào tường, lại còn bất động trong thời gian lâu như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT