Đã biết rõ không phải là con gái của ông ta, gặp nhau thì có thể như thế nào chứ?
Gặp nhau lại có thể thay đổi cái gì?
Nhận cô làm con gái nuôi?
Có rất nhiều người muốn lôi kéo quan hệ với Quỷ Vực Chi Thành, hoặc là có rất nhiều người muốn làm con gái nuôi của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng biết rằng Đường Thấm Nhi không có ý muốn đó.
Mà từ xưa đến nay ông ta sẽ không đi làm chuyện miễn cưỡng người khác.
Cho nên ông ta lại hy vọng xa vời, biết rõ là số phận của ông ta đã bị chú định là sẽ cô độc, cần gì phải hi vọng xa vời cơ chứ.
Biết rõ là mỗi lần hi vọng thì cuối cùng đều là thất vọng, tại sao lại không hết hi vọng?
Ông ta nên chết tâm.
Sớm nên chết tâm!
Đừng hy vọng xa vời nữa, tất cả đều không cần phải hi vọng, bởi vì cho đến bây giờ những hy vọng của ông ta vẫn chưa từng đạt được.
Tất cả mọi người đều nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không có gì là làm không được, nhưng mà ông ta lại cảm thấy vô cùng buồn cười, ngay cả chính người ông ta yêu mà ông ta cũng không thể bảo vệ được. Không có gì là làm không được hả? Thật là châm chọc.
Hai mươi lăm năm, hai mươi lăm năm đã đủ để một người từ bỏ tất cả hi vọng, nhưng mà hai mươi lăm năm nay ông ta vẫn chưa từng từ bỏ. Thật ra thì trong lòng ông ta biết rất rõ người mà ông ta muốn tìm đã không còn trên đời này nữa, mấy năm nay ông ta cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Rồi sẽ có một ngày ông ta không có cách nào tự lừa mình dối người nữa, như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng nguội lạnh lòng mình.
Trương Minh Hoàng biết quản gia Trọng vẫn luôn hao tổn tâm lực tìm chuyện cho ông ta làm, quản gia Trọng hi vọng là trong cuộc sống của ông ta, ngoại trừ chuyện tìm người ra thì còn có thể làm những chuyện khác.
Nhưng mà chuyện duy nhất mà ông ta muốn làm trong hai mươi lăm năm nay đó chính là muốn tìm được bà.
Chỉ là ông ta biết rõ ông ta đã không thể tìm được, mãi mãi không thể tìm được, khi đó, thật sự lòng của ông ta lạnh như tro nguội, ông ta thậm chí còn suy nghĩ là cứ để nó như vậy đi, biết rõ là bà đã sớm không còn trên đời này, ông ta cần gì phải tự lừa gạt mình như thế.
Ông ta cứ đi theo bà thôi, hoặc là ông ta có thể tìm được bà ở một thế giới khác.
Mà đúng lúc đó, quản gia Trọng đột nhiên lại nhắc đến đứa con, trong nháy mắt ấy dường như trong lòng của ông ta lại có một loại ánh sáng xuất hiện.
Nhưng mà cuối cùng, sự thật đã chứng minh là do ông ta đã mơ tưởng hão huyền, tia sáng đó là một cái bóng mơ hồ, không có hi vọng gì, chỉ là do ông ta đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này, Trương Minh Hoàng đang đứng trước cửa sổ, rõ ràng là trong căn phòng có ánh sáng đang chiếu rọi, rõ ràng là ánh sáng đang chiếu ở trên người của ông ta, nhưng mà dường như cả người của ông ta đều tan vào trong bóng đêm, cô đơn lại cô độc.
Đêm tối tĩnh lặng, ông ta lại tĩnh lặng hơn so với đêm tối, ông ta cứ đứng lẻ loi ở đó, vừa nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác đau lòng đến độ trái tim tan nát.
Trong đại sảnh ở sân sau, Đường Vũ Kỳ đang tìm kiếm những thứ thú vị nhất, những thứ xinh đẹp nhất, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy có một người đang đứng ở bên ngoài thông qua cánh cửa kính.
Khoảng cách hơi xa, nhưng mà Đường Vũ Kỳ vẫn có thể nhìn thấy.
Không biết là vì cái gì, khi Đường Vũ Kỳ nhìn thấy một mình người đó cô độc đứng trong bóng tối, trong lòng của cô bé lại có chút đau khổ.
Đường Vũ Kỳ không phân biệt được là cô bé cảm thấy người kia khó chịu, hay là cô bé cảm thấy đau lòng thay cho người kia.
Đường Vũ Kỳ không muốn mình phải buồn, cũng không muốn nhìn thấy người kia không vui.
Cô bé cảm thấy người đó vẫn luôn đứng ở đằng kia, thật sự rất đáng thương, không có người nào chơi cùng với ông ấy hả?
Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cô bé nhìn thấy anh trai nhà mình đang nghiên cứu đồ vật ở trong tay, bà nội với bà lý đang nói chuyện với nhau.
Lúc này, Đường Vũ Kỳ đứng rất gần cửa, Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rồi sau đó một mình lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.
Đường Vũ Kỳ đi ra khỏi cửa, chạy chậm một đường đến trước mặt của Trương Minh Hoàng.
Mặc dù Đường Vũ Kỳ không quen biết, mặc dù một mình ông ta đứng ở đây có chút kỳ quái, nhưng mà Đường Vũ Kỳ lại không hề sợ hãi chút nào. Chẳng biết là tại sao, Đường Vũ Kỳ lại xác định chắc chắn người này sẽ không làm tổn thương cô bé, hơn nữa cũng không biết là tại sao cô bé lại muốn đến gần ông ta.
Hoặc là do nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông ta, cho nên muốn đến an ủi ông ta.
Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng ở một khoảng cách gần, lúc này, Đường Vũ Kỳ có thể xác định chú này trông có vẻ rất khó chịu.
Với lại chú này cũng trông có vẻ rất cô độc, không biết tại sao Đường Vũ Kỳ lại có loại cảm giác đấy.
Đường Vũ Kỳ chạy đến trước mặt của Trương Minh Hoàng, đứng ở trước mặt của ông ta, nhưng mà Trương Minh Hoàng lại không có phản ứng.
Hai mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế đứng ở trước mặt của ông ta, chẳng lẽ là ông ta không nhìn thấy hả?
Không đúng, lúc nãy cô bé chạy đến đây, chỉ cần ông ta không mù không điếc là có thể nhìn được, nghe được, tại sao ông ta lại không có phản ứng nào cơ chứ?
Đường Vũ Kỳ nhớ đến mẹ đã từng nói, nếu như một người quá đau lòng, quá buồn bã thì người đó sẽ nhốt mình vào trong thế giới riêng của chính mình, hoàn toàn yên lặng sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không thể cảm nhận được động tỉnh của thế giới bên ngoài.
Ông chú đứng trước mặt đang trong tình huống này à?
Vậy là chú ấy đau lòng đến cỡ nào?
Đường Vũ Kỳ bắt đầu thương cảm cho ông chú đứng trước mặt, đúng vậy, thật sự thương cảm, từ trước đến nay người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không buồn không lo, không biết là tại sao lại cảm thấy đau lòng đối với một người xa lạ vừa mới gặp mặt.
Nhưng mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là người thuộc phái hành động, cô bé cảm thấy đau lòng cho ông chú đứng trước mặt, cho nên là muốn an ủi ông ta.
Sau khi Trương Minh Hoàng nhảy xuống từ cửa sổ, ông ta cũng không chọn một nơi để ẩn nấp, ông ta cứ đứng ở bên cạnh cửa sổ, tia sáng ở trong nhà đúng lúc thông qua cánh cửa sổ vừa vặn chiếu trên gương mặt của ông ta, cho nên lúc này có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ của Trương Minh Hoàng.
Đường Vũ Kỳ phát hiện dáng dấp của ông chú đó thật sự rất đẹp, đúng vậy, thật sự là rất đẹp, hình như còn đẹp hơn cả ba của mình.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên an ủi ông chú xinh đẹp này một chút mới được.
Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn Trương Minh Hoàng, sau đó lại cất lên chất giọng giòn tan: “Chú ơi..."
Vốn dĩ Trương Minh Hoàng đang im lặng chìm đắm trong thế giới của mình, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh giòn tan như thế, bình thường khi mà Trương Minh Hoàng chìm đắm trong thế giới riêng của mình trừ phi là chuyện mà ông ta quan tâm thì bất cứ chuyện gì ở bên ngoài đều không thể ảnh hưởng tới ông ta, hoặc là nói ông ta không muốn nghe cái gì thì đều không nghe.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, âm thanh giòn tan này dường như mang theo một loại ma lực, dường như có một loại lực xuyên thấu, lập tức xuyên thấu qua kết giới xung quanh ông ta, trực tiếp tiến vào trong lỗ tai của ông ta.
Ánh mắt của Trương Minh Hoàng hơi thay đổi, ông ta nhìn theo nơi phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy cô bé đứng ở trước mặt của ông ta.
Dáng dấp của cô bé rất xinh đẹp, rất đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng long lanh, trên mặt mang theo nụ cười, cười vô cùng sáng lạng, là loại nụ cười trong nháy mắt có thể xua đuổi hết tất cả bi thương.
Trong chớp mắt ấy, Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy trái tim lặng yên như muốn chết đi của mình dường như đã bắt đầu nhảy lên, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một đứa nhỏ xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế.
Điểm quan trọng nhất đó chính là chẳng biết tại sao, khi Trương Minh Hoàng vừa nhìn thấy cô bé thì trong lòng lại có mấy phần vui vẻ, ông ta phát hiện ông ta vừa nhìn thấy đứa nhỏ này thì ông ta đã thích đứa nhỏ này rồi.
Loại tâm trạng yêu thích này, đã rất nhiều năm rồi ông ta không có.
Hai mươi lăm năm trước, lúc gặp được bà ấy, khi đó ông ta bị trúng độc, ý thức không rõ ràng, cho nên khi đó ông ta cũng không nhớ là mình có cảm xúc gì.
Chỉ là sau khi tỉnh táo lại, những gì mà ông ta nhớ nhung đều là bà, một lòng muốn tìm được bà.
Ông ta yêu bà, điểm này không cần phải chất vấn.
Nhưng mà ông ta chưa từng cảm nhận loại cảm giác vừa nhìn đã thích như vậy.
Mà lúc này ông ta nhìn cô bé ấy, đột nhiên lại có một loại cảm xúc như thế, một loại cảm xúc mà ông ta chưa từng được cảm nhận.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Trương Minh Hoàng quá phức tạp, hoặc là cũng có thể nói là quá rung động, cho nên ông ta quên đi việc trả lời lại bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Chú ơi, chú xinh đẹp ơi, chú có thể nghe thấy cháu nói chuyện không ạ?” Đường Vũ Kỳ thấy ông ta không nói lời nào, hai mắt chớp chớp, giọng nói thoáng cao hơn một chút.
Đường Vũ Kỳ nghĩ đến hồi lúc nãy khi mà cô bé vừa chạy đến đây thì chú không nghe thấy, chẳng lẽ là chú thật sự không nghe được hả?
Nhưng mà một ông chú xinh đẹp như thế, tại sao lại có thể không nghe được?
Trong thế giới của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, những sự vật tốt đẹp đều rất hoàn mỹ, người nào đẹp thì chắc chắn sẽ rất ưu tú.
Đa số những người mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ quen biết đều là như thế này.
Người nhà họ Đường người nào cũng đẹp, người nào cũng hết sức ưu tú, đặc biệt là mẹ của cô bé, trong cái nhìn của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, mẹ của cô bé chính là một người hoàn mỹ.
Ba của cô bé cũng rất đẹp trai, cũng vô cùng ưu tú, cho nên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ theo bản năng cảm thấy ông chú còn đẹp trai hơn so với ba của cô bé đang đứng trước mặt cô bé chắc chắn không thể nào là một người điếc được.
Trương Minh Hoàng nghe thấy xưng hô của Đường Vũ Kỳ thì ngẩn người, chú hả?
Đứa nhỏ này chắc cũng chỉ mới có năm sáu tuổi, dựa vào tuổi của ông ta, cô bé không nên gọi ông ta là chú, nên gọi là ông mới đúng.
Trương Minh Hoàng suy nghĩ, nhưng mà cũng không chỉnh sửa xưng hô, vốn dĩ Trương Minh Hoàng không thèm quan tâm những chuyện này, ông ta cảm thấy cô bé thích gọi như thế nào thì cứ để nó gọi như thế đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT