Cái quản gia Trọng muốn lúc này chính là hiệu quả như vậy.

Đương nhiên, chân tướng sự việc chắc chắn không phải như vậy, chuyện của công chúa giả đích thực là do có người nào đó trong lãnh đạo cấp cao giở trò, nhưng Thành thiếu chủ đã tra rõ ràng sự tình rồi, người đó sớm đã bị Thành thiếu chủ túm ra, cũng đã bị giải quyết rồi.

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể làm phiền đến Thành chủ được.

Khi ông Viên lại nhìn sang Trương Minh Hoàng, thần sắc rõ ràng đã thay đổi: “Bọn họ cũng quá đáng thật.”

Có điều, lúc này Trương Minh Hoàng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không có bất kỳ sự thay đổi thần sắc nào.

“Thành chủ trước giờ đều là người trọng tình, vốn dĩ Thành chủ đang thương tâm vì chuyện công chúa giả, bọn họ làm loạn như vậy, tâm trạng Thành chủ càng nặng nề hơn, Thành chủ niệm tình cũ, không muốn khiến chuyện quá khó xử, hơn nữa Thành chủ thích yên tĩnh, không muốn bị bọn họ làm loạn, cho nên Thành chủ hôm nay mới cùng qua đây bàn chuyện hợp tác.” Những lời này của quản gia Trọng đã giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Bao gồm tại sao Thành chủ lại đến Viên phủ, cũng giải thích tại sao sau khi đến Viên phủ Thành chủ lại không quan tâm, không hỏi gì hết.

“Lúc này bọn họ chỉ e vẫn đang đợi ở chỗ ở của Thành chủ, đợi làm loạn với Thành chủ nữa, chỗ ông Viên yên tĩnh, có thể cho Thành chủ chúng tôi lánh một chút không.” Quản gia Trọng nói lời này thật sự đã nói Thành chủ nhà ông ta quá đáng thương rồi, vì để Thành chủ nhà mình có thể thuận lợi gặp được cô chủ nhà họ Đường, quản gia Trọng cũng thật liều lĩnh.

“Được, không vấn đề gì.” Ông Viên cuối cùng cũng hiểu rồi, cũng cuối cùng hiểu tại sao Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành cứ ngồi ở thư phòng nhà ông ta không đi rồi, hoá ra là như vậy.

Nếu đã như vậy, ông Viên đương nhiên không có đạo lý từ chối, Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành là ân nhân cứu mạng của ông ta, chút việc này sao ông ta có thể không giúp được?

Hơn nữa chiều hôm nay bọn họ mới ký hợp đồng, đã là mối quan hệ hợp tác rồi, ông ta càng không muốn khoanh tay làm ngơ.

“Tối nay nhà tôi có bữa tiệc, hay là Thành chủ ở lại cùng dùng bữa đi?” Ông Viên trước đó đã gửi tin nhắn cho bà Viên rồi, liền cho rằng bà Viên đã xử lý xong chuyện của bên nhà họ Đường, cho nên ông Viên liền muốn mời Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành cùng dùng bữa.

Có Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở đây, người khác có thể sẽ có chút câu nệ, nhưng để mặc Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở thư phòng không quan tâm, thì ông Viên thật sự cảm thấy không hay.

“Không cần đâu, Thành chủ chúng tôi thích yên tĩnh, mấy năm nay, Thành chủ nhà chúng tôi ngoại trừ việc tìm bà chủ ra, thì những chuyện khác đều một mình xử lý, Thành chủ chúng tôi đã quen ở một mình rồi, bên dưới đều là khách của ông Viên, chúng tôi đều không quen biết, xuống đó cũng không hay, đến lúc đó lại khiến khách của ông Viên câu nệ không thoải mái thì lại không hay.” Quản gia Trọng nghĩ lúc này vẫn thích hợp ở một mình hơn, cho nên chỉ có thể từ chối đề nghị của ông Viên.

“Ông Viên không cần lo cho chúng tôi, Thành chủ chúng tôi quen ở một mình, có lúc có thể ở một mình đến mấy ngày mấy đêm, mà tôi cũng quen ở bên cạnh Thành chủ như vậy rồi, đã quen rồi.” Quản gia Trọng biết trong lòng ông Viên áy náy, cho nên cố gắng giải thích.

“Vậy tôi bảo người mang cơm tối lên cho hai vị?” Ông Viên hiểu ý của quản gia Trọng, quản gia Trọng và Thành chủ không xuống, không chỉ là vì lo lắng quấy rầy đến những vị khách khác của ông ta, mà càng vì quản gia Trọng và Thành chủ đã quen ở một mình yên tĩnh, chỉ sợ không muốn bị người khác quấy rầy.

Nếu đã như vậy, ông Viên cũng không miễn cưỡng nữa, không nói gì nữa.



Nhưng dù gì thì cơm tối vẫn phải ăn.

“Chuyện cơm tối ông Viên cũng không cần phải phiền đâu, nếu như Thành chủ chúng tôi cần, tôi sẽ nói với ông Viên, ông Viên có thể đi chào hỏi khách khứa rồi, thật sự không cần quan tâm chúng tôi đâu.” Quản gia Trọng nghĩ Thành chủ không đến để ăn cơm, Thành chủ đến để gặp cô chủ nhà họ Đường.

Chính sự còn chưa hoàn thành, thì Thành chủ chắc chắn cũng không có tâm tư ăn cơm đâu.

“.…Vậy được.” Quản gia Trọng đã nói đến nước này rồi, ông Viên cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý.

Ông Viên lại nhìn sang Trương Minh Hoàng một cái, nhìn thấy Trương Minh Hoàng vẫn yên lặng ngồi ở đó không có chút phản ứng nào, ông Viên nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hoá ra Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành lợi hại như vậy cũng có lúc khó xử.

Sau khi ông Viên xuống lầu, chỉ nhìn thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường ngồi ở trong đại sảnh, không có nhìn thấy những người nhà họ Đường khác, ông Viên khẽ thở phào một hơi, xem ra, sau khi nhận được tin nhắn của ông ta thì vợ mình đã sắp xếp xong rồi.

Đường Thấm Nhi và hai bé cưng nhà họ Đường đều không có tới.

“Ơ, hoá ra ông ở nhà à? Tôi nghe quản gia nói ông ra ngoài rồi, tôi đang chuẩn bị gọi điện cho ông đây.” Bà Viên nhìn thấy ông Viên từ trên lầu đi xuống thì có chút bất ngờ.

“Tôi ra ngoài khi nào, tôi luôn ở nhà mà.” Ông Viên càng bất ngờ hơn, ông ta rõ ràng trước đó đã gửi tin nhắn nói rõ tình hình với bà ta rồi mà, bà ta hỏi lời này có chút kỳ quái.

“Quản gia nói ông ra ngoài rồi.” Bà Viên sững sờ, có chút ngơ ngác, chuyện là sao?

“Có thể là quản gia nhìn thấy xe tiễn khách của ông ra ngoài, tưởng ông cũng đi ra ngoài rồi, ông ở nhà thì tốt, khách đã đến đủ rồi.” Bà Viên cũng không có nghĩ nhiều, cũng không có ngờ là khách vẫn chưa về, dù sao lúc này ông Viên cũng là một mình từ trên lầu đi xuống.

Đôi con ngươi ông Viên khẽ lập loè, lời bà Viên nói làm ông ta cảm thấy hồ đồ, xe tiễn khách ra ngoài là sao?

Xe của ông ta có ra ngoài ra, nhưng đó là vì có đồ cần phải lấy, cho nên ông ta bảo tài xế lái xe đi lấy, ông ta không có rời khỏi qua, khách cũng chưa có về.

Ông Viên ý thức ra có thể là khâu nào đó đã xảy ra vấn đề rồi.

Mà ông Viên cũng lập tức phát hiện vấn đề quan trọng nhất, bà Viên không biết là khách vẫn chưa về, cũng chính là nói hẳn là bà ta chưa có nhìn thấy tin nhắn mà ông ta gửi cho bà ta, không biết khách vẫn đang ở trên lầu.

Nếu bà ta đã không nhìn thấy tin nhắn của ông ta, không biết khách vẫn ở trên lầu, vậy thì bà ta chắc chắn không có thông báo cho nhà họ Đường.

Vậy thì….



“Khách đều đã đến đủ rồi sao? Không phải nói hai bé cưng nhà họ Đường cũng đến sao? Sao không thấy?” Lúc này trong đại sảnh vẫn còn những người khác, ông Viên cũng không thể trực tiếp nói Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành vẫn ở trên lầu.

“Ở trong sảnh hậu viện, đi coi mấy thứ cổ quái hiếm có mà ông sưu tầm rồi, hai bé cưng chắc chắn rất thích.” Bà Viên vốn không có nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta.

Mi tâm của ông Viên khẽ nhíu lại, quả nhiên xảy ra sai sót rồi, bà Viên quả nhiên không có thông báo nhà họ Đường, hai bé cưng nhà họ Đường đã đến rồi.

Nhà họ Đường vậy mà lại đưa hai bé cưng tới, bây giờ mà bảo bọn họ về thì rõ ràng là không hay.

Với năng lực của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, ông ta cho dù có đưa hai bé cưng đi thì chuyện mà Thành chủ muốn biết, chắc chắn có thể biết, Thành chủ không muốn biết, thì có đưa hay không đưa cũng chả nghĩa lý gì.

Tuy trước đây giữa Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường xảy ra rất nhiều chuyện, tuy Đường Lăng và Đường Vân Thành bị Quỷ Vực Chi Thành hại đến suýt nữa thân bại danh liệt.

Nhưng ông Viên cảm thấy với con người của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì không thể nào làm ra chuyện như vậy được, hơn nữa thân phận của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành như vậy cũng không thể đi nhắm vào nhà họ Đường được.

Cho nên ông Viên cảm thấy chuyện của nhà họ Đường cho dù là có liên quan với Quỷ Vực Chi Thành đi nữa, nhưng chắc chắn không có liên quan đến Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện như vậy chỉ e là Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành không biết.

Cho nên, Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành hẳn là không có địch ý với nhà họ Đường đâu!

Hơn nữa trước đó quản gia Trọng đã nói rất rõ ràng, Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành căn bản không muốn xuống lầu, Thành chủ người ta chỉ muốn ở một mình trong thư phòng của ông ta, cho nên căn bản sẽ không gặp những người khác.

Đương nhiên, nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành có liên quan đến chuyện của nhà họ Đường, nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thật sự là đến vì nhà họ Đường thì bây giờ cho dù ông ta có làm gì cũng không kịp nữa, chỉ e sẽ ngược lại khiến chuyện càng thêm tệ hơn.

Chi bằng, thuận theo tự nhiên đi.

Cho nên, ông Viên không nói gì nữa, cũng không chủ động đi nói với ông cụ Đường về chuyện Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đang ở thư phòng ông ta.

Ông Viên cảm thấy nếu như Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành chỉ là muốn ở thư phòng ông ta tránh gió một lát, căn bản không có ý định xuống lầu thì nếu như lúc này ông ta đi nói với ông cụ Đường, ngược lại sẽ không hay.

“Hoá ra cậu ở nhà à, một mình cậu nấp trên lầu làm gì vậy? Bận gì à?” Ông cụ Lý nhìn thấy ông Viên từ trên lầu đi xuống thì cũng có chút bất ngờ, đương nhiên lời này của ông cụ Lý chỉ là hỏi một cách tự nhiên thôi, cũng gần giống như là chào hỏi, vốn không có ý gì cả.

“Có một hợp đồng quan trọng.” Ông Viên không có nói nhiều, chỉ là, nhắc đến chuyện hợp đồng, hợp đồng mà chiều hôm nay ký với Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn mọi người sẽ được biết nhanh thôi.

Chuyện này chắc chắn là không giấu được, cũng không cần phải giấu. Ông ta nói lời này cũng chả phải nói dối, chỉ là nói trọng điểm một cách có chọn lọc!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play