Bà Lý là một người mẹ, thật lòng cảm thấy Dương Tầm Chiêu quá khó khăn, thật khiến người khác đau lòng!
“Anh ta bây giờ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, Dương Bạc Vệ đã mất rồi, sau này chuyện của nhà họ Dương cũng không còn liên quan mấy tới nữa, sau này cũng sẽ không bị hai vị kia tính kế nữa, như vậy cũng tốt, Thấm Nhi cũng sẽ không bị tức cùng nữa, ban đầu lúc biết hai bé cưng là con của Dương Tầm Chiêu, tôi liền luôn lo lắng Thấm Nhi sẽ bị hai vị kia nhà họ Dương bắt nạt.” Bà Lý thật lòng yêu thích hai bé cưng, cũng thật lòng thích Đường Thấm Nhi.
“Hai vị kia của nhà họ Dương còn chưa biết chuyện của hai bé cưng sao?” Bà Viên hơi sững sốt, không nhịn được hỏi một câu.
Đầu kia điện thoại, bà Lý cũng im lặng giây lát.
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là còn chưa biết đi? Nhưng lần trước lúc ông cụ Dương giả bộ hôn mê, bé Hạo từng tới bệnh viện, họ gặp mặt rồi sao? Chẳng lẽ không nhận ra? Họ lại không nhận ra? Cháu ruột của mình cũng không nhận ra?” Giọng bà Lý có vài phần kinh ngạc không thể tin nỗi: “Đều nói máu mủ ruột rà, người thân gặp mặt nhất định sẽ có sự thân thiết tự nhiên, huống chi Hạo giống Dương Tầm Chiêu như vậy, dù lúc đó Hạo giả trang, người khác có thể không nhận ra, nhưng ông bà cụ Dương lại không thể nhận ra? Thật khó mà hiểu nỗi.”
“Người như họ thì có bao nhiêu tình thân chứ, nếu họ thật sự niệm chút tình thân, thì sẽ không đối xử với Dương Tầm Chiêu như vậy.” Bà Viên trước nay không thích nói xấu sau lưng người khác, lúc này cũng không nhịn được nói hai câu.
“Quả vậy.” Bà Lý vô cùng đồng tình với câu nói của bà Viên: “Không nhận ra cũng tốt, chỉ những việc ông bà ta làm trước đó, kêu hai bé cưng nhận họ, tôi cũng cảm thấy uất ức, ngược lại bây giờ Dương Tầm Chiêu đã từ bỏ quan hệ với nhà họ Dương rồi, hai bé cưng cũng không cần lại nhận họ nữa.”
“Ừa, đúng vậy.” Nhà người khác xảy ra chuyện như vậy, người ngoài có lẽ còn có thể giúp khuyên nhủ, nhưng bà Viên cảm thấy ông bà cụ Dương hoàn toàn là tự chuốc lấy.
Bà Viên không hiểu về Dương Tầm Chiêu lắm, nhưng cũng ít nhiều có nghe nói chuyện của anh, bà ấy biết, Dương Tầm Chiêu đã nói từ bỏ quan hệ với nhà họ Dương, vậy sau này sẽ thật sự cắt đứt quan hệ với họ.
Như vậy, chỗ tốt nhất chính là sau này Thấm Nhi không cần bị ông bà cụ Dương chọc tức nữa.
“Chúng tôi phải đi rồi, thôi không nói nữa, chúng ta gặp mặt rồi lại nói, vừa nãy ông cụ nhà tôi nghe nói hai bé cưng nhà họ Đường tối nay cũng tới, ông cụ nói đến nhà họ Đường trước, đón hai đứa rồi cùng đến Viên phủ, tôi cũng chịu rồi, cháu ruột nhà mình không dắt theo, lại đến nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, ông cụ nhà chúng tôi tim đã lệch hẳn tới nam cực rồi.” Bà Lý mặc dù nói vậy, nhưng giọng nói rõ ràng lại đượm cười, rõ ràng ông cụ Lý đề ra đến nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, bà cũng vô cùng bằng lòng.
“Bà còn không phải vậy sao.” Bà Viên không nhịn được cười bà: “Bà bây giờ sợ là cũng hận không thể bay tới nhà họ Đường gặp hai bé cưng đi.”
“Đúng, bà nói rất đúng.” Bà Lý không phản bác, thừa nhận dứt khoát: “Cho nên, tôi không nói với bà nữa, tôi phải đi đón hai bé cưng rồi.”
“Đi đi, đi đi, tôi về nhà chuẩn bị một chút, tôi lần đầu tiên gặp hai bé cưng, bị bà nói vậy, tôi cũng cảm thấy rất kích động.” Bà Viên khẽ cười ra tiếng, lời này cũng không tính là khoa trương, người từng gặp hai bé cưng nhà họ Đường đều khen không dứt miệng, không một ai không thích.”
Bà ấy sớm đã muốn gặp hai bé cưng rồi.
“Tôi nói bà nghe, bà kích động là đúng rồi, gặp được hai bé cưng rồi bà sẽ biết, đứa bé xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên đời sẽ thế nào.” Bà Lý cũng không nhịn được cười, tiếng cười có chút khoa trương, nhưng lời này tuyệt đối là tiếng lòng của bà.
Theo bà Lý thấy, cũng không thể tìm ra đứa bé nào xinh đẹp đáng yêu hơn hai bé cưng nữa.
Nghe bà Lý nói vậy, trong lòng bà Viên càng ngứa ngáy, sắp không đợi kịp nữa rồi.
Bà Viên cúp điện thoại xong, tin nhắn vốn hiển thị trên màn hình điện thoại đương nhiên cũng không còn nữa, ông Viên gửi tin nhắn điện thoại, bình thường hơn nửa đều là những tin nhắn vớ vẩn, cho nên bà Viên cũng không xem.
Vì bà Viên luôn nhớ nhung chuyện hai bé cưng, về tới Viên phủ cũng không nghe thấy động tĩnh gì, càng cho rằng thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã rời đi rồi, cũng không nghĩ gì khác nữa.
Bà Viên ở dưới lầu chuẩn bị chuyện bữa tiệc.
Trong thư phòng trên lầu, Trương Minh Hoàng vẫn lặng yên ngồi, ông Viên vì đã gửi tin nhắn cho bà Viên, nên nghĩ rằng bà nhận được tin nhắn của ông nhất định sẽ nói rõ tình hình với nhà họ Đường.
Cho nên, ông Viên cũng không lại lo lắng chuyện này nữa, nhìn dáng vẻ thành chủ dường như không định rời đi, ông Viên cũng không đuổi.
Chỉ cần bên phía nhà họ Đường sắp xếp ổn thỏa, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không rời đi cũng không thành vấn đề, dù Quỷ Vực Chi Thành tối nay muốn ở lại tham dự bữa tiệc cũng không sao.
Khoảng hơn bảy giờ, mấy gia đình được mời đều tới, vì là tụ hội của mấy nhà, nên đều dẫn theo người nhà.
Ông cụ Lý quyết định sẽ tới nhà họ Đường đón hai bé cưng trước, cho nên trễ nãi một chút thời gian, nhà họ Lý và nhà họ Đường tới cuối cùng.
Hàn Nhã Thanh vốn định cùng tới, nhưng sau đó nhận được điện thoại của Dương Tầm Chiêu, anh nói có chuyện đặc biệt quan trọng muốn bàn bạc với cô.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy anh nghiêm túc nói có chuyện cực kỳ quan trọng muốn thương lượng với mình thì không nhịn được buồn cười, cậu ba Dương rõ ràng là cố ý.
Cậu ba Dương chính là không muốn cô đến Viên phủ, không muốn cô gặp Viên Quân Doanh, cậu ba Dương mà ăn giấm thì thật như một đứa trẻ.
Mọi người đều đã đến đầy đủ, hai bé cưng cuối cùng cũng tới rồi, bà Viên nhìn thấy chúng thì mắt cũng sắp rớt ra.
Sớm đã nghe người khác khen hai bé cưng, trong lòng bà Viên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ nhìn thấy, giây phút đó cảm thấy trái tim như muốn tan chảy, thật quá xinh đẹp, quá đáng yêu.
Chẳng trách tất cả mọi người đều yêu thích, bà cũng thích, bà cũng muốn có cháu như vậy.
Nếu không phải lo lắng nhiệt tình quá sẽ dọa hai bé cưng, bà Viên thật sự muốn trực tiếp xông tới ôm chúng hôn một cái, sao lại có bé cưng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy chứ!!
“Cháu chào bà nội.” Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi tới, sau khi nhìn thấy bà Viên, hai bé đều lễ phép chào hỏi, trước đó Phạm My đã nói cho chúng biết phải gọi thế nào.
“Ai, ai, thật ngoan, thật giỏi.” Bà Viên nhìn hai bé cưng, mắt cũng không nỡ dời đi.
Lúc này, hai bé cưng đã đi tới trước mặt bà Viên, bà Viên muốn vươn tay sờ chúng, nhưng vẫn là nhịn lại, bà thật sự lo lắng sẽ dọa chúng.
Đường Vũ Kỳ đứng trước mặt bà Viên, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn bà, khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Thực ra con không thích gọi bà là bà nội chút nào.”
“A?” Bà Viên nghe thấy lời này của cô bé thì sững sờ, chuyện gì vậy? Bé cưng không thích bà sao?
Bà vừa rồi rõ ràng đã rất chú ý rồi, chẳng lẽ vẫn dọa bé cưng sợ?
Người khác nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ cũng đều sững sờ, có chút kỳ quái.
Mọi người đều biết Đường Vũ Kỳ là đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ lễ phép, theo lý mà nói cô bé không nên nói ra lời như vậy.
Đường Vũ Kỳ lần đầu tiên gặp mặt bà Viên, bà Viên lúc này mặt đầy hòa ái dễ gần, cô bé cũng không nên không thích bà đi.
Hơn nữa dù thật sự không thích bà Viên, cũng không thể không lễ phép.
“Vũ Kỳ, tại sao vậy?” Phạm My khoảng thời gian này luôn ở bên Đường Vũ Kỳ, bà tin cô bé sẽ không vô duyên vô cớ nói lời như vậy, hơn nữa bà tin cô bé nói vậy hẳn không phải ý gì không tốt.
Phạm My quá tin tưởng bé Kỳ nhà bà, bé Kỳ nhà bà bình thường lanh lợi tinh quái như vậy, lại miệng ngọt như vậy, cho nên bà cảm thấy lời này của cô bé có lẽ có ý khác.
Cho nên Phạm My không cố ý che giấu, không chuyển đề tài, ngược lại cố ý hỏi Đường Vũ Kỳ.
“Đúng vậy, tại sao vậy?” Bà Viên cũng vô cùng hoài nghi, bà nghĩ không ra bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ sao lại nói vậy.
“Vì bà trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, không giống bà chút nào.” Đôi mắt Đường Vũ Kỳ rực sáng nhìn bà Viên, trả lời cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa biểu cảm cực kỳ vô tội, cực kỳ chân thành!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT