Nhưng mà quản gia Viên phủ mở danh thiếp ra, nhìn thấy mấy chữ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì sắc mặt lập tức thay đổi, quản gia Viên phủ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía quản gia Trọng: “Đây, đây là thật sao?!"
"Đương nhiên là thật, kính xin quản gia giao cho Ông Viên, tôi và thành chủ cũng xem như là bạn cũ của Ông Viên.” Quản gia Trọng nói ra lời này vẻ mặt rất tự nhiên, nếu hôm nay không vì chuyện của cô cả nhà họ Đường, thành chủ nhà ông sợ là cũng không nhớ nổi có một người Ông Viên này, nhưng mà dù thế nào, năm đó đúng là Thành chủ đã cứu Ông Viên, có ân cứu mạng với Ông Viên, nói là bạn cũ cũng không xem là quá đáng.
Huống chi, chỉ sợ không ai không muốn kết giao với Quỷ Vực Chi Thành.
"Được, được, tôi đi ngay." Quản gia Viên phủ đâu còn dám trì hoãn, ông ta thân là quản gia Viên phủ nên biết nhiều chuyện hơn người khác, huống chi gần đây lộ ra nhiều chuyện liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành như vậy, bây giờ sợ là không ai không biết sự lợi hại của Quỷ Vực chi Thành.
Quản gia Viên Phủ vốn là muốn trực tiếp mời quản gia Trọng vào, nhưng mà quản gia Trọng kiên trì đợi bên ngoài.
Quản gia Viên phủ trực tiếp chạy vào nhà chính, Ông Viên vừa thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy quản gia vội vã chạy đến có chút bất ngờ: "Sao vội vã như vậy? Có chuyện gì?"
"Thưa ngài, danh thiếp." Quản gia đưa danh thiếp trong tay đến trước mặt Ông Viên, thấy Ông Viên lộ vẻ nghi hoặc, nhanh chóng giải thích: "Danh thiếp của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành."
"Danh thiếp của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành?" Ông Viên rõ ràng kinh sợ: "Danh thiếp của Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành?"
Ông Viên nói lại hai lần, nhưng mà giọng điệu hai lần lại khcá biết.
Chuyện năm đó được người Quỷ Vực Chi Thành cứu Ông Viên đương nhiên vẫn nhớ, sau đó ông ta cũng muốn đi cảm ơn người Quỷ Vực Chi Thành, thế nhưng sau khi người Quỷ Vực Chi Thành cứu bọn họ thì trực tiếp bỏ đi, ông ta cũng không có cơ hội cảm ơn.
Về sau ông ta cũng mấy lần nghe ngóng muốn tìm ân nhân cứu mạng, nhưng mà căn bản không tìm được người năm đó cứu mình.
Sau này ông ta liên hệ một số người ở phân bộ của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà người ở phân bộ căn bản không thấy được mặt của người tầng trên, lại càng không có khả năng đưa ông ta đến trước mặt ân nhân cứu mạng.
Cho nên mấy năm nay, ông ta thậm chí còn không có cơ hội nói một tiếng cảm ơn với ân nhân cứu mạng năm đó.
Ông Viên nhớ đến người cầm đầu lúc đó cứu bọn họ, khí vũ phi phàm, kinh vi thiên hạ!
Lúc ấy ông ta mơ mơ màng màng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy giống như có tiên nhân hạ phàm đến cứu bọn họ, lúc ấy ông ta nhớ có người gọi người đó là thành chủ.
Ông Viên biết năm đó người cứu bọn họ là người Quỷ Vực Chi Thành, cho nên người nọ chính là Thành Chủ Quỷ Vực Chi Thành.
Sau khi ông ta biết người cứu mình chính là Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì bỏ qua ý định tìm người, ông ta cũng biết Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không phải là người mà ông ta muốn gặp là gặp được.
Mà Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành dù năm đó cứu ông ta, nhưng mà sợ là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành ngay cả ông ta là ai cũng không biết.
Bây giờ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành lại gửi danh thiếp đến?!
Đây đến cùng là chuyện gì?
"Người đâu? Người đâu?" Cho dù là chuyện gì, cũng không quan tâm vì sao Quỷ Vực Chi Thành lại gửi danh thiếp đến cho ông ta, Ông Viên bây giờ chỉ muốn thấy người, đây chính là ân nhân cứu mạng của ông ta, hơn nữa còn là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thhành.
"Người đưa danh thiếp đang ở bên ngoài, nói là quản gia của Quỷ Vực Chi Thành." Viên quản gia nhìn thấy Ông Viên kích động như vậy, càng không dám chậm trễ: "Tôi vốn là muốn mời người đi vào, nhưng mà ông ấy kiên trì đợi ngài bên ngoài."
"Nhanh, nhanh dẫn ta đến gặp." Trong giọng nói của Ông Viên có sự vội vàng không hề che giấu, vừa nói vừa cất bước ra bên ngoài, ân nhân ông ta tìm nhiều năm như vậy bây giờ đã đến cửa, ông ta sao có thể không vội đến gặp.
Lúc Ông Viên đến gần cửa chính thì thấy quản gia Trọng, lúc nhìn thấy quản gia Trọng, Ông Viên ngẩn người ra, người này ông ta biết, mặc dù cách hơn hai mươi năm, Ông Viên vẫn liếc mắt là nhận ra quản gia Trọng.
Ông ta nhớ người lúc đó theo sát vị thành chủ kia chính là người này, đây là quản gia của Quỷ Vực Chi Thành?
Tính ra thì cũng là ân nhân của ông ta, lúc đó Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chỉ lộ diện lức đầu, chuyện sau đó phân nửa đều do người quản gia này xử lý.
“Ông là quản gia của Quỷ Vực Chi Thành? Tôi nhớ ông, ông là ân nhân cứu mạng của tôi, năm đó là mấy người đã cứu tôi.” Lúc này Ông Viên thấy người, nhận ra người, biết không phải là có người giả mạo, trong lòng càng không nhịn được kích động.
“Ông Viên, năm đó cứu ông là Thành chủ của chúng tôi.” Quản gia Trọng nhìn thấy thái độ của Ông Viên lúc này là biết chuyện tiếp theo cũng sẽ không quá khó, nhưng mà công lao này quản gia Trọng cũng không dám nhận, đều là công lao của Thành chủ, năm đó nếu không có Thành chủ, bọn họ căn bản không tìm thấy được những quan viên này, càng không có khả năng thành công cứu bọn họ ra.
Mặc dù sau đó Thành chủ vẫn luôn không lộ diện, nhưng lúc tìm kiếm khó khăn nhất, đều dựa vào Thành chủ bọn họ!!
“Vâng, vâng, tôi biết, là Thành chủ của các ông đã cứu tôi.” Ông Viên liên tục gật đầu, chuyện qua hai mươi năm, ký ức của ông ta đối với người thanh niên giống thiên nhân hạ phạm ấy vẫn còn mới mẻ, không kể lúc ấy ông ta chỉ liếc nhìn người thanh niên một cái.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn cảm tạ ân cứu mạng của Thành chủ, chỉ là tiếc lực của tôi không đủ để gặp Thành chủ, nhưng mà ân cứu mạng của Thành chủ tôi vẫn luôn ghi khắc trong lòng.” Lúc này cảm xúc của Ông Viên rõ ràng xúc động, ông ta là một người biết nhớ ân, chuyện năm đó, nếu không phải người của Quỷ Vực Chi Thành đến cứu bọn họ, bọn họ khẳng định chỉ còn một con đường chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm.
Nói Quỷ Vực Chi Thành là phụ mẫu tái sinh của ông ta cũng không quá.
Quản gia Trọng khẽ cười cười, nhớ là được rồi, nhớ thì chuyện tiếp theo dễ làm rồi.
“Quản gia, nhanh, mời vào.” Ông Viên lúc này mới ý thức được quản gia của Quỷ Vực Chi Thành vẫn còn đứng bên ngoài, liên tục mời người tiến vào.
“Ông Viên không cần phải khách khí, hôm nay tôi đến đưa danh thiếp của thành chủ chúng tôi, Thành chủ của chúng tôi muốn xế chiều hôm nay bái phỏng Ông Viên, không biết Ông Viên có tiện không?” Quản gia Trọng không đi vào, ông bây giờ chỉ là đến đưa danh thiếp, mấu chốt vẫn là chuyện phía sau.
Ông Viên rõ ràng sửng sốt, trên mặt lộ rõ mấy phần kinh ngạc: “Ông nói, Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn đến bái phỏng…đến làm khách?”
Ông Viên lúc này có chút không tin vào tin tức nghe được, Ông Viên vốn là cho rằng quản gia Quỷ Vực Chi Thành cầm danh thiếp thành chủ đến tìm ông ta, có thể là có gì cần ông ta giúp đỡ, đương nhiên ông ta cũng không biết có cái gì có thể giúp Quỷ Vực Chi Thành?
Dù sao theo ông ta, Quỷ Vực Chi Thành không có gì không làm được!!
Nhưng mà bây giờ xem ra không phải quản gia Quỷ Vực Chi Thành tìm ông ta, mà là Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn đến phủ ông ta?!
Đây là chuyện Ông Viên không thể nào ngờ được, càng không thể tin được, Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao có thể đến bái phỏng chứ?
Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao lại muốn đến bái phỏng ông ta?
Mặc dù nói năm đó Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cứu ông ta, nhưng mà ông ta và Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không kéo được chút quan hệ nào, Quỷ Vực Chi Thành cứu người nhiều như vậy, sợ là cũng không biết ông ta là ai?
Vì sao lại đến tìm ông ta?
Đến cùng là có chuyện gì đây?
Lúc này Ông Viên thật sự nghĩ không rõ, cho nên nhất thời cũng quên đáp lại.
“Sao thế? Ông Viên đây là không hoan nghênh sao?” Quản gia Trọng thấy ông ta không trả lời, cố ý hỏi một câu.
“Không, không, sao có thể, sao có thể không hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh.” Ông Viên hoàn hồn, liên tục đáp lời, mặc dù không nghĩ ra tại sao Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành lại đến tìm ông ta, nhưng mà đây chính là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Ân nhân cứu mạng muốn đến, sao ông ta có thể không chào đón.
Phải hoan nghênh, mặc kệ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn gì, ông ta cũng hoan nghênh, cho dù hôm nay Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đến lấy lại cái mạng này của ông ta, ông ta cũng sẽ không chút do dự.
“Đã như vậy, chúng ta hẹn trước, xế chiều hôm nay Thành chủ chúng tôi sẽ đến cửa bái phỏng.” Quản gia Trọng cuối cùng thở dài một hơi, việc này xem như đã xong bước đầu.
“Được, được, tôi ở nhà đợi Thành chủ đến.” Ông Viên không dám chậm trễ, dùng sức gật đầu, vốn là xế chiều hôm nay ông ta còn có một chuyện quan trọng phải làm, nhưng mà giờ này ông ta hoàn toàn không quan tâm đến.
Ân cứu mạng, nhiều năm không thể báo đáp như vậy, bây giờ ân nhân cứu mạng muốn đến, chuyện có quan trọng mấy ông ta cũng đẩy đi.
Ông Viên cũng nhớ đến chuyện tối hôm nay muốn đãi tiệc ở nhà, buổi tụ hội tối hôm nay chỉ mời mấy người mà ông ta tin tưởng nhất, lúc ấy bà cụ Đường còn cố ý hỏi có người nào, bà cụ Đường nghe không có người ngoài không tin được đến mới đồng ý đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT