“Xin lỗi, tôi không tin anh.” Câu này của Hàn Nhã Thanh nói càng trực tiếp, càng dứt khoát!!
Câu xin lỗi hoàn toàn chính là từ đệm, trọng điểm là ý của câu sau.
“Anh thiết kế Dương Tầm Chiêu, cố ý khiến anh ấy không tìm thấy tôi, anh thiết kế Đường Lăng, khiến anh ấy không tìm thấy tôi, không để tôi về nhà họ Đường, anh thậm chí thiết kế không để hai bảo bối quay về, tất cả những chuyện này đều đã khiến tôi không thể tin anh nữa.” Hàn Nhã Thanh không muốn lại nghe thấy lời giảo biện của Đường Bách Khiêm, cho nên cô trực tiếp nói rõ: “Cho nên, chuyện lần này, tôi càng không thể tin anh.”
Thực ra nếu Đường Bách Khiêm lúc này giảo biện Hàn Nhã Thanh còn có thể tiếp nhận, nhưng anh ta lại dùng giọng điệu mơ hồ giả bộ vô tội, thật sự khiến cô cảm thấy có chút...chán ghét!!
Đầu kia điện thoại im lặng thật lâu, có lẽ là Đường Bách Khiêm trước nay luôn biết ăn nói lúc này cũng không biết nên nói gì.
“Vậy Thanh Thanh lần này gọi điện thoại cho anh là muốn làm gì?” Lúc Đường Bách Khiêm lại lên tiếng, cuối cùng không còn là giọng điệu không nhanh không chậm hàm hồ nữa.
“Lần này tôi gọi cho anh chính là muốn nói cho anh biết, quan hệ của chúng ta kết thúc tại đây, chuyện lần này tôi không hi vọng lại xảy ra, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không khách sáo.” Hàn Nhã Thanh không muốn lại có chuyện thế này xảy ra nữa, cho nên lời cô nói có chút hung hăng.
“Tốt, tốt! Rất tốt!” Đường Bách Khiêm bên đầu kia bỗng cười, anh ta nói liền ba chữ tốt.
Sau khi cười xong, anh ta lại chậm rãi bổ sung một câu: “Thanh Thanh thật sự trưởng thành rồi.”
Câu này nghe có chút ý tứ sâu xa.
“Tôi nói đến đây thôi, cũng hi vọng tất cả mọi chuyện dừng ở đây.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên có thể nghe ra kỳ quái của anh ta lúc này, nhưng cô không muốn hiểu.
Trước đây cô từng tin tưởng Đường Bách Khiêm như vậy, nhưng anh ta lại giấu cô làm nhiều chuyện tổn thương cô như thế, cô nghĩ tất cả giữa cô và anh ta cũng nên kết thúc rồi.
“Được rồi, vậy thì nghe Thanh Thanh.” Đường Bách Khiêm đổi một câu mọi chuyện đều có thể thương lượng, lời thì nói rất dễ nghe, hơn nữa giọng nói còn mơ hồ mang theo vài phần ý cười.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh bên đầu kia lại không cảm nhận được chút cảm xúc vui vẻ nào, cô biết lời này của Đường Bách Khiêm không thể tin, nhưng điều cô muốn nói đã nói rõ rồi.
Nếu Đường Bách Khiêm lại làm ra chuyện tổn thương cô và hai bảo bối, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Hàn Nhã Thanh không muốn nói nhiều với Đường Bách Khiêm nữa, muốn cúp điện thoại.
Chỉ là, chính vào lúc cô muốn cúp máy, giọng nói của Đường Bách Khiêm lại truyền tới:
“Thanh Thanh muốn kết hôn với Dương Tầm Chiêu sao?”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy câu này của anh ta thì không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chuyện bộc lộ hai ngày trước không phải chính là để ngăn cản cô và Dương Tầm Chiêu lĩnh chứng sao?
Cho nên Đường Bách Khiêm chắc chắn biết chuyện cô muốn đăng ký kết hôn với Dương Tầm Chiêu.
Chỉ là chuyện xảy ra hai ngày trước, họ chưa đăng ký thành công.
“Đúng.” Hàn Nhã Thanh không chút do dự, trả lời dứt khoát lại trực tiếp, cô hiểu rõ tại sao Đường Bách Khiêm hỏi vậy, cô cũng biết anh ta đang nghĩ gì, cho nên, cô mới trả lời thẳng thắn như vậy.
Dù chuyện cô và Dương Tầm Chiêu lãnh chứng tạm thời bị trễ nãi, nhưng chuyện này không thể nào bị trễ nãi mãi.
Cô và anh sớm muộn cũng sẽ lãnh chứng.
Chuyện này không thể nghi ngờ!!
Hàn Nhã Thanh bây giờ chính là muốn Đường Bách Khiêm hiểu rõ điểm này.
“Haha...” Đường Bách Khiêm bên đầu kia liền cười ra tiếng, tiếng cười truyền vào trong tai Hàn Nhã Thanh, khiến cô cảm thấy có chút chói tai, nhưng cô không nói gì nhiều.
“Vậy anh chúc mừng Thanh Thanh.” Sau khi tiếng cười dừng lại, giọng nói lại truyền tới, mặc dù nói lời chúc mừng, nhưng lại khiến người ta nghe không ra chút ý tứ chúc mừng.
Hàn Nhã Thanh cũng không muốn để ý quá nhiều, trực tiếp nói một câu cảm ơn, sau đó liền cúp điện thoại.
Cúp máy xong, sắc mặt cô có chút khó coi, trước đây cô lúc cô biết Đường Bách Khiêm làm những chuyện đó, mặc dù thất vọng, nhưng cô chưa từng chất vấn anh ta.
Cô luôn không muốn khiến quan hệ giữa họ quá căng thẳng, dù sao Đường Bách Khiêm từng giúp cô, cô luôn ghi nhớ, cho nên cô luôn muốn giữ lại tình cảm đôi bên.
Nhưng Hàn Nhã Thanh bây giờ phát hiện cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô niệm tình giữa họ, cô muốn để lại tình cảm cho đôi bên, nhưng Đường Bách Khiêm lại căn bản không lĩnh tình, anh ta ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước.
Chỉ giọng điệu vừa rồi của Đường Bách Khiêm đã đủ để chứng minh anh ta căn bản không cảm thấy mình làm sai.
Hàn Nhã Thanh biết, Đường Bách Khiêm rất có khả năng sẽ không dừng lại như vậy, nhưng mà, nếu sau này anh ta còn làm loạn, cô tuyệt đối sẽ không lại ra tay lưu tình!!
Mà bên đầu kia, sau khi Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, Đường Bách Khiêm trực tiếp vứt điện thoại đi, điện thoại rơi xuống đất vỡ vụn, đủ có thể thấy anh ta dùng sức rất mạnh.
Trên mặt Đường Bách Khiêm lúc này không còn ôn hòa ngày thường, cũng không còn ý cười thường thấy, anh ta lúc này mặt đầy hung ác, nhìn cực kỳ đáng sợ.
“Tôi đây là nuôi một con sói mắt trắng!!” Đường Bách Khiêm híp mắt, từng câu từng chữ như rít từ kẽ răng, khiến người khác nghe rợn tóc gáy.
“Tôi nuôi cô từng chút lớn lên, kết quả cô lại báo đáp tôi như vậy?” Đường Bách Khiêm mặt đầy hung ác, cục tức này anh ta nuốt không trôi.
Nếu không phải năm đó anh ta giúp cô, cô sớm đã bị mấy người nhà họ Hàn bắt nạt chết rồi, nếu không phải anh ta dạy cô, cô có thể có ngày hôm nay? Cô có thể trở nên ưu tú như vậy?
Anh ta vì cô bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ cô lại đối xử với anh ta như thế?
Đường Bách Khiêm lúc này chỉ nhớ những điều anh ta làm cho Hàn Nhã Thanh, lại hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện cô làm giúp anh ta mấy năm nay, anh ta càng quên mất những chuyện tổn thương cô mà anh ta làm sau lưng cô.
“Tốt, rất tốt, cô đã không khách sáo với tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.” Đường Bách Khiêm càng nghĩ càng giận, sắc mặt ngày càng khó coi, nghe lời này của anh ta rõ ràng còn muốn làm gì đó?
Nghe lời này của anh ta giống như là bị Hàn Nhã Thanh ép.
Nhưng anh ta hoàn toàn quên mất là anh ta làm ra chuyện tổn thương cô, tổn thương hai bảo bối trước.
Hơn nữa dù lúc này Hàn Nhã Thanh không gọi điện thoại tới nói những lời đó, anh ta cũng không định buông tay, anh ta vốn đã tính toán xong xuôi rồi, sau chuyện đầu tiên còn có chuyện thứ hai, thậm chí là chuyện thứ ba.
Chỉ là, anh ta vốn không định nhanh chóng lại hành động như vậy, anh ta vốn muốn chờ đợi, dù sao thì kế hoạch của anh ta cũng nên dùng vào thời khắc mấu chốt nhất.
Nhưng vì cuộc điện thoại vừa rồi của Hàn Nhã Thanh, anh ta không nhịn được nữa, anh ta quyết định thực hiện kế hoạch trước.
Khóe môi Đường Bách Khiêm khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh, con ngươi híp lại, muốn gọi điện thoại sắp xếp kế hoạch, lại nhớ tới vừa rồi anh ta đã ném vỡ điện thoại.
Đường Bách Khiêm lúc này rõ ràng có chút táo bạo, anh ta không thể chờ đợi thêm giây phút nào, cho nên trực tiếp lấy điện thoại bàn bắt đầu gọi.
Ngoài phòng, Nhạc Hồng Linh vừa hoàn thành nhiệm vụ quay về, vừa khéo nghe thấy động tĩnh trong phòng, muốn đi sang xem xem, lúc đi tới ngoài cửa phòng, đúng lúc nghe thấy Đường Bách Khiêm đang gọi điện thoại.
Cách âm của phòng vốn không tốt, bình thường Đường Bách Khiêm nói chuyện sẽ rất chú ý, dù là trong phòng làm việc của mình cũng sẽ không quá lớn tiếng.
Nhưng vừa rồi anh ta bị Hàn Nhã Thanh kích thích, giọng nói lúc này rõ ràng có chút nâng cao.
Đương nhiên, đây cũng là vì anh ta biết lúc này toàn bộ tầng hai không có ai, anh ta không biết Nhạc Hồng Linh vừa khéo hoàn thành nhiệm vụ quay lại.
Nhạc Hồng Linh đứng ngoài phòng mơ hồ nghe thấy lời của Đường Bách Khiêm, mặc dù Nhạc Hồng Linh nghe không quá rõ ràng, nhưng ý tứ đại khái nghe hiểu.
Sắc mặt Nhạc Hồng Linh trực tiếp thay đổi, cô ta cứng ngắc đứng ngoài, đôi mắt thầm căng thẳng, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới Đường Bách Khiêm lại làm ra chuyện như vậy?
Chuyện ti bỉ, vô sỉ như vậy, Đường Bách Khiêm làm sao có thể làm ra?
Hơn nữa những chuyện bỉ ổi vô sỉ này còn là đối phó với Thanh Thanh?
Chuyện liên qua đến Thanh Thanh bạo lộ trên mạng trước đó Nhạc Hồng Linh cũng nhìn thấy, lúc đó cô ta liền hoài nghi có khả năng là Đường Bách Khiêm làm.
Nhưng Nhạc Hồng Linh nghĩ tới mấy năm nay Đường Bách Khiêm đối xử với Thanh Thanh không tệ, hẳn sẽ không hại Thanh Thanh như vậy, huống chi còn dính líu đến hai bảo bối.
Nhưng bây giờ Nhạc Hồng Linh rõ ràng biết chuyện liên quan đến Thanh Thanh hai hôm trước đều là do Đường Bách Khiêm làm, không chỉ như vậy, anh ta thậm chỉ còn không dừng lại, còn muốn hại Thanh Thanh.
Hơn nữa còn là thủ đoạn bỉ ổi, vô sỉ như vậy.
Nhạc Hồng Linh thật sự không nghĩ tới Đường Bách Khiêm sẽ là người như thế, cô ta cảm thấy dường như từ trước tới nay mình không hề thật sự hiểu anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT