Trương Minh Hoàng phát hiện tuy là bản thân mình không thể cưỡng cầu,
nhưng mà trong lòng của ông ta vẫn rất muốn cưỡng cầu, muốn cưỡng cầu có một kết quả, một kết quả mà ông ta muốn, kết quả đó...
Ông ta hy vọng là chuyện này có thể cho ông ta một kết quả mà ông ta muốn, ông ta hi vọng đó thật sự là con gái của ông ta.
Đúng vậy, ông ta muốn cưỡng cầu, nhưng mà cả đời này chuyện mà ông ta cưỡng
cầu không nhiều, chẳng lẽ là ông trời thật sự đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy à, ngay cả một chuyện cũng không thể thỏa mãn cho ông ta?
“Đúng đúng, chờ có kết quả thôi, sẽ nhanh có kết quả, đến lúc đó chắc chắn
Thành thiếu chủ sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.” Quản gia Trọng âm
thầm thở ra một hơi, hiện tại có mấy lời quản gia Trọng không dám nói,
bây giờ cũng chỉ có thể cho kết quả.
Có điều là cho dù bọn họ
biết thiết bị rất tân tiến, nhưng xét nghiệm ADN cũng phải cần mấy
tiếng, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai mới có kết quả.
Quản gia Trọng cảm thấy là tối ngày hôm nay chắc có lẽ ông ta với thành chủ đều không ngủ, chỉ đợi có kết quả.
“Trọng, tôi nhớ đến hai mươi lăm năm trước..." Trương Minh Hoàng đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng mà Trương Minh Hoàng chỉ nói một nửa thì liền dừng
lại.
Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, chờ đợi câu nói phía sau của thành chủ.
Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ mình nhìn bức chân dung trước mặt mà ngẩn người, không dám lên tiếng làm phiền.
Không biết đợi bao lâu, quản gia Trọng mới nghe thấy thành chủ nhà mình nói:
“Nếu như tôi biết sau này tôi có làm cách nào đi nữa cũng không tìm thấy cô ấy, cho dù năm đó tôi có liều mạng chết đi thì cũng không nên trở về vào thời điểm đó, tôi không nên bỏ rơi cô ấy vào lúc đó.”
Tìm
kiếm hai mươi năm, ông ta không hối hận, ông ta chỉ hối hận là lúc đó
ông ta đã không ở lại, nếu như ông ta ở lại thì tuyệt đối sẽ không cho
phép người ấy biến mất, bà ấy tuyệt đối sẽ không biến mất trong cuộc
sống của ông ta.
Quản gia Trọng hung hăng hít vào một hơi, lúc đó bản thân thành chủ bị thương rất nặng, thần trí không rõ, mà khi đó kẻ
thù cũng không muốn bỏ qua cho thành chủ, nếu lúc đó thành chủ còn không quay về, thế thì tuyệt đối không giữ được tính mạng.
Vậy mà thành chủ lại nói là tình nguyện lúc đó có chết đi chứ cũng không tình nguyện mất đi tin tức của bà chủ?
Hai mươi lăm năm qua, quản gia Trọng vẫn luôn tìm vợ giúp thành chủ, quản
gia Trọng biết rất rõ tình cảm của thành chủ đối với vợ mình, nhưng mà
giờ phút này quản gia Trọng vẫn còn kinh ngạc.
Khóe môi của quản
gia Trọng giật giật, muốn khuyên thành chủ, nhưng mà quản gia Trọng lại
phát hiện lúc này không nói nổi một chữ.
Tình cảm của thành chủ như thế này, ông ta làm sao khuyên được đây, khuyên như thế nào cũng không có tác dụng.
“Thành chủ, lúc đó thần trí của ông không rõ ràng, là tôi mang ông trở về, cho nên dù có sai thì đó cũng là lỗi của tôi.” Quản gia Trọng nghĩ đến tình huống năm đó, cho nên ông ta phải lập tức đưa thành chủ trở về, lúc đó
thành chủ bị thương quá nặng, nằm ở trên giường cả nửa năm mới có thể cử động.
Đương nhiên lúc đó ông ta không biết có chuyện gì xảy ra,
cũng không biết có một khúc nhạc dạo đầu như thế, nếu như biết thì lúc
đó ông ta nhất định sẽ tìm được người đó rồi mang về cùng.
“Trọng, ông không sai.” Lời nói lúc nãy của Trương Minh Hoàng không có ý trách
móc ai, với lại chuyện này Trọng không làm sai chỗ nào hết, ông ta chỉ
hận là hận năng lực của mình không đủ, ngay cả người mình yêu mà cũng
không thể bảo vệ.
Lúc ấy ông ta lại phát sinh chuyện như vậy với
bà dưới tình huống đó, sau khi bà tỉnh lại thì chắc chắn sẽ rất hoảng
sợ, rất lúng túng, nhưng mà sau đó ông ta lại rời khỏi ngay lập tức,
không có cách nào an ủi bà, không thể làm bạn với bà, thậm chí ngay cả
một câu chịu trách nhiệm với bà cũng không có.
Nếu như sau chuyện đó bà thật sự mang thai con của ông ta, như vậy thì một mình bà nuôi
lớn đứa con, hơn nữa ông ta cũng không làm được gì. Nghĩ tới những
chuyện này, Trương Minh Hoàng chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Bây
giờ Trương Minh Hoàng chỉ nghĩ đến nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái của ông ta, thế thì ông ta phải đối mặt như thế nào?
Ông ta phải nói với cô như thế nào về chuyện năm đó?
Lúc này, trong lòng của ông ta cảm thấy hốt hoảng, một loại cảm giác hốt hoảng không nói thành lời.
“Thành chủ, chuyện năm đó không phải là lỗi của ông, nếu như cô cả nhà họ
Đường thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, công chúa khéo hiểu lòng người, chắc chắn sẽ hiểu ông thôi.” Sao quản gia Trọng có thể không nhìn ra được tâm tư của thành chủ nhà mình, trong lúc nhất thời
tâm trạng của quản gia Trọng cũng trở nên nặng nề.
Từ khi nào mà thành chủ của ông ta lại lo được lo mất như thế?
Trương Minh Hoàng nghe thấy lời nói của quản gia Trọng, khóe môi hơi nâng lên
một chút: “Nếu là con gái của tôi, tôi muốn là con bé có thể tùy hứng mà không phải khéo hiểu lòng người.”
Câu nói này của Trương Minh
Hoàng, nếu như đổi lại là người khác nói thì có vẻ không thích hợp,
nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng của thành chủ Quỷ Vực Chi
Thành, dường như là một chuyện đương nhiên.
Cái gọi là khéo hiểu lòng người đơn giản chính là có thể hiểu được mọi người, quan tâm mọi
người, người như thế này chắc chắn phải sống rất cẩn thận, nếu như không phải do cuộc sống ép buộc thì ai lại muốn có một cuộc sống phải cẩn
thận từng li từng tí, khéo hiểu lòng người.
Ai mà không muốn có một cuộc sống tùy ý.
Công chúa Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ nên sống thoải mái, không cần phải hiểu người khác, không cần phải quan tâm người khác khắp nơi.
Trương Minh Hoàng bao che khuyết điểm như thế đó, từ lúc bắt đầu đã là như vậy rồi, nhớ năm đó lúc Trương Minh Hoàng kiểm soát thiên hạ, có hai điểm
quan trọng mà ai cũng biết. Thứ nhất, năng lực quá mạnh, gần như là
không có gì là làm không được, thứ hai, Trương Minh Hoàng biết bao che
khuyết điểm, là cái loại bao che khuyết điểm khiến cho người ta hận cắn
răng nghiến lợi, cho đến bây giờ Trương Minh Hoàng cũng không cảm thấy
đây là một khuyết điểm.
“Đúng vậy, công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng ta nên như thế này.” Quản gia Trọng ngẩn người, sau đó khóe môi
chậm rãi xuất hiện nụ cười, đã lâu lắm rồi không nghe thấy thành chủ nhà mình nói chuyện như vậy.
“Cô cả nhà họ Đường rất hoạt bát, tính
tình cũng tùy hứng, công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng ta nên là như
vậy.” Khoảng thời gian này quản gia Trọng cũng đã tìm hiểu không ít
chuyện của cô cả nhà họ Đường, lúc này nhớ tới, ông ta cũng nhịn không
được mà vui mừng.
Quản gia Trọng cảm thấy kể từ sau khi Lương nói là cô cả nhà họ Đường có thể là con của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành
bọn họ, trong suy nghĩ của quản gia Trọng, công chúa của Quỷ Vực Chi
Thành được hình thành trên hình tượng của cô cả nhà họ Đường, không
biết bắt đầu từ lúc nào quản gia Trọng đã bắt đầu cảm thấy con của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành bọn họ phải giống như cô cả nhà họ Đường.
Đổi lại là bất cứ ai, quản gia Trọng đều cảm thấy không thích hợp.
Khóe môi của Trương Minh Hoàng cong lên, trong nụ cười lần này có thêm mấy
phần chân thành: “Ông nói đúng, đúng là con bé rất giống người Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.”
Lần đầu tiên Trương Minh Hoàng nhìn thấy
ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường, ông ta đã có loại cảm giác này, ông ta
cảm thấy cô gái này nên là người của Quỷ Vực Chi Thành.
Sắc
mặt của Trương Minh Hoàng mới dịu hơn một chút, bầu không khí cũng không còn ngột ngạt như lúc nãy, Trương Minh Hoàng lại cầm cái bút vẽ một lần nữa, bắt đầu vẽ bức chân dung vẫn chưa hoàn thành sau khi Thành thiếu
chủ vào quấy rầy.
Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ nhà mình bắt đầu vẽ tranh thì không nói gì nữa, bây giờ thành chủ vẽ tranh cũng tốt, vẽ tranh có thể ổn định lại tâm trạng, không cần phải suy nghĩ lung
tung.
Quản gia Trọng đứng đó một hồi, nhìn thấy thành chủ nhà
mình vẫn luôn vẽ tranh, không nói thêm lời nào, quản gia Trọng biết
thành chủ mà vẽ rồi thì sẽ vẽ đến nỗi quên hết mọi thứ, quản gia Trọng
liền lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Chỉ là quản gia Trọng không biết
rằng sau khi quản gia Trọng rời khỏi đó, Trương Minh Hoàng đã dừng động
tác vẽ tranh, ông ta cứ cầm cây bút như thế, thật lâu sau vẫn không đặt
bút xuống, cứ ngơ ngác như vậy, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Thành thiếu chủ có được tóc của thành chủ, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến chú Lương. Thiết bị làm xét nghiệm ADN được đặt ở đằng đó, lúc Thành thiếu chủ chạy tới thì cậu Hàn và Tiểu Cửu đã đến rồi,
chú Lương cũng ở đó.
“Đã lấy được tóc của thành chủ chưa?” Cậu
Hàn nhìn thấy Thành thiếu chủ thì rõ ràng hai mắt sáng lên, anh ta đã
chờ đợi lâu như vậy, anh ta trông mòn con mắt luôn rồi.
“Lấy được rồi.” Thành thiếu chủ cũng không nói nhiều, anh ta trực tiếp đưa tóc của thành chủ qua.
“Dụng cụ đã được chuẩn bị đầy đủ, vậy thì bây giờ có thể tiến hành làm xét
nghiệm adn.” Cậu Hàn mừng rỡ, rõ ràng trong giọng nói có nhiều thêm mấy
phần kích động.
Chú Lương nhìn thấy Thành thiếu chủ lấy tóc ra, khóe môi khẽ cử động một chút, nhưng mà cũng không nói cái gì.
Lúc trước liên quan đến chuyện cô cả nhà họ Đường có thể là con gái của
Quỷ Vực Chi Thành là do ông ta đã nói, sau này chuyện cô cả nhà họ
Đường không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng là do ông ta nói, bây giờ lại làm xét nghiệm ADN, xác định một chút là biện pháp tốt nhất, cho nên chú Lương vẫn rất tán thành với chuyện này.
Chỉ là chú Lương không ngờ tới là thành chủ lại đồng ý, hơn nữa còn có thể đưa tóc cho Thành thiếu chủ dễ dàng như vậy.
“Bao lâu mới có kết quả.” Lúc này, trong lòng của Thành thiếu chủ cũng gấp
gáp, bây giờ anh ta hận không thể lập tức có kết quả, hận không thể biết rốt cuộc là cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa Quỷ Vực Chi
Thành hay không.
“Ít nhất thì cũng phải mười tiếng đồng hồ,
thiết bị của chúng ta xem như là nhanh nhất rồi.” Cậu Hàn vừa lấy đồ vừa chuẩn bị vừa trả lời Thành thiếu chủ: “Không có khả năng nhanh hơn nữa
đâu, cho nên cũng phải chờ khoảng mười tiếng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT