Chờ đến lúc có kết quả, tất cả cũng đã đến hồi kết.

Sau khi Thành thiếu chủ cúp điện thoại thì trực tiếp đi tìm thành chủ, Thành thiếu chủ gặp được quản gia Trọng ở bên ngoài.

“Không phải là Thành thiếu chủ đi tìm cô cả nhà họ Đường hả?” Quản gia Trọng nhìn thấy lúc này Thành thiếu chủ đến đây thì có chút bất ngờ, ông ta hiểu rõ Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ làm việc nào không có kết quả thì chắc chắn sẽ không có khả năng bỏ qua.

Trước đó Thành thiếu chủ đã nói là phải xác định xem cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa Quỷ Vực Chi Thành hay không, vậy thì trước khi không có kết quả, chắc chắn là Thành thiếu chủ sẽ không đến gặp thành chủ.

Nhưng mà chưa đến nửa ngày, cũng không có khả năng có kết quả nhanh như vậy đó chứ?

“Vâng.” Thành thiếu chủ nhỏ giọng lên tiếng, cảm xúc có vẻ không tốt cho lắm.

“Là đã xảy ra chuyện gì rồi?” Quản gia Trọng nhìn bộ dạng này của anh ta thì liền nhận định chắc chắn là ở bên phía cô cả nhà họ Đường không có tiến triển gì tốt, lúc trước ông ta vì xác định cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ hay không, ông ta cũng đã dùng không ít biện pháp, nhưng mà chờ đến cuối cùng cũng không có kết quả gì hết.

Bây giờ mới có nửa ngày trôi qua, cho dù Thành thiếu chủ có năng lực xuất chúng đi nữa thì cũng không có khả năng có kết quả nhanh như vậy.

Quản gia Trọng thở dài một hơi, tâm trạng thoáng bình phục một chút.

“Không có chuyện gì hết, đến đây lấy vài cọng tóc của thành chủ mà thôi, để đi đến chỗ chú Lương làm xét nghiệm ADN.” Thành thiếu chủ không thèm nhìn quản gia Trọng cái nào, anh ta tiếp tục đi vào trong.

“Làm xét nghiệm ADN? Muốn làm xét nghiệm ADN hả? Muốn lấy tóc của thành chủ? Vậy bên thế cô cả nhà họ Đường tới đâu rồi, đã lấy được tóc của cô cả nhà họ Đường?” Bởi vì có thể quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời giọng nói của quản gia Trọng cũng không nhịn được mà đề cao mấy phần.

Nhanh như vậy luôn à? Từ lúc nào mà hiệu suất làm việc của Thành thiếu chủ đã trở nên nhanh như thế?

“Đương nhiên là tôi đã lấy được tóc của cô cả nhà họ Đường rồi, cho nên mới đến đây lấy tóc của thành chủ.” Bước chân của Thành thiếu chủ hơi dừng lại một chút, rốt cuộc cũng đã nhìn quản gia Trọng, dùng ánh mắt trần trụi ấy để biểu đạt mấy chữ - có phải là ông bị ngốc không vậy.

“Nhanh như vậy đã có thể lấy được rồi, dễ dàng như vậy hả? Cô cả nhà họ Đường không phát hiện ra à, không có nghi ngờ gì hả, không gây ra phiền phức gì đó chứ?” Quản gia Trọng quá đỗi kinh ngạc, ông ta không thể tin được, cũng không thể chấp nhận.

Lúc trước ông ta đã dùng không ít biện pháp, dùng thời gian lâu như vậy, nhưng mà một chút tác dụng cũng không có, tại sao Thành thiếu chủ vừa mới ra tay mà đã thành công rồi?

Có phải là như thế này hơi xem thường người khác rồi không?

“Chú hỏi nhiều ghê ấy, chú muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi.” Thành thiếu chủ vẫn hiểu quản gia Trọng rất rõ, rõ ràng là quản gia Trọng có lời gì muốn nói.

“Tôi muốn nói là cô cả nhà họ Đường thông minh như vậy, đồ vật mà các cậu có thể lấy một cách dễ dàng thật sự xác định đó là thật à?” Quản gia Trọng cũng không tiếp tục che giấu nữa, ông ta nói thẳng ra nỗi lo trong lòng mình.

“Tóc là do cậu Hàn và Tiểu Cửu đã lấy, đồ cậu Hàn và Tiểu Cửu đã xác định đó là thật, vậy ông già kia, ông còn có vấn đề gì nữa không?” Thành thiếu chủ cũng cảm thấy thật sự dễ dàng, vốn dĩ trong lòng của anh ta cũng có hơi hoài nghi, nhưng mà cậu Hàn và Tiểu Cửu đều đã xác định không có vấn đề gì thì chắc là không có vấn đề gì.

“Cậu Hàn và Tiểu Cửu đều có thể chắc chắn?” Lông mày của quản gia Trọng có hơi nhếch lên: “Nếu là như vậy, vậy thì chắc không có vấn đề.”

Quản gia Trọng rất hiểu năng lực của cậu Hàn và Tiểu Cửu, trong thế hệ trẻ tuổi ở Quỷ Vực Chi Thành, ngoại trừ Thành thiếu chủ, người có năng lực như cậu Hàn và Tiểu Cửu phải nói là điếm trên đầu ngón tay.



Huống hồ chi hiện tại cả hai người cậu Hàn và Tiểu Cửu đều có thể xác định, mối nghi ngờ trong lòng của quản gia Trọng trên cơ bản đã được đánh tan.

“Tôi đã kêu cậu Hàn đi chuẩn bị trước rồi, bây giờ lấy tóc của thành chủ là có thể đi làm xét nghiệm, sẽ nhanh có kết quả thôi, đến lúc đó liền biết rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta hay không.” Lúc này, trên mặt của Thành thiếu chủ đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh ta cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy kết quả.

“Thành chủ đang ở trong phòng vẽ, cậu đi vào cùng tôi đi.” Quản gia Trọng biết rõ là thành chủ đối với cô cả nhà họ Đường có hơi khác biệt, quản gia Trọng biết chắc chắn là thành chủ cũng rất muốn biết kết quả.

Quản gia Trọng trực tiếp dẫn Thành thiếu chủ đi vào trong phòng vẽ tranh, trong phòng vẽ chỉ có một loại tranh, chính là tranh chân dung cùng một người phụ nữ, vẽ suốt hai mươi lăm năm.

Trương Minh Hoàng đã vẽ hai mươi lăm năm, vẽ vô số bức, nhưng mà dường như là mỗi một bức đều có điểm khác biệt.

Trước kia cô gái trong bức chân dung mà Trương Minh Hoàng vẽ có dung mạo mơ hồ, bây giờ cô gái trong bức tranh đã có đường nét rõ ràng hơn.

Hai mươi năm qua, mỗi khi Trương Minh Hoàng có thời gian thì sẽ vẽ tranh, lúc Thành thiếu chủ đến tìm ông ta để thương lượng chuyện gì đó, có vài lần ông ta đều ở trong phòng vẽ, cho nên trước kia Thành thiếu chủ đã nhìn thấy bức tranh của thành chủ.

Có thể nói là Thành thiếu chủ vô cùng quen thuộc đối với bức chân dung mà thành chủ vẽ.

Nhưng mà lần này Thành thiếu chủ đi vào trong phòng vẽ tranh, lúc nhìn thấy cô gái trong bức chân dung, anh ta lại ngẩn người.

Rõ ràng là cô gái ở trong tranh không giống nhau, dung mạo rõ ràng, hơn nữa anh ta nhìn bức tranh này sao lại có cảm giác gương mặt của người này có hơi quen thuộc?

Hình như là đã gặp ở đâu đó rồi.

Đúng rồi, có hơi giống với cô cả nhà họ Đường.

Có chuyện gì vậy chứ?

Thành chủ xem cô cả nhà họ Đường như là con gái ruột, cho nên chân dung của vợ mình đều là dựa vào dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường mà vẽ ra hả?

Thành thiếu chủ chuyển mắt nhìn về phía quản gia Trọng, trong đôi mắt không hề che giấu sự nghi hoặc.

Quản gia Trọng lắc đầu, ông ta cũng không biết nói như thế nào.

“Thành chủ, chân dung đã có hình người rồi.” Từ trước đến nay lòng hiếu kỳ của Thành thiếu chủ vốn dĩ rất nặng, không đạt được đáp án từ quản gia Trọng thì Thành thiếu chủ sẽ trực tiếp nói ra.

Đương nhiên, không phải là Thành thiếu chủ đều tò mò đối với tất cả mọi chuyện, đối với những chuyện gặp nguy hiểm, từ trước đến nay Thành thiếu chủ sẽ không tò mò.

Thành thiếu chủ im lặng một chút, kìm lại, cuối cùng nhịn không được mà nói: “Sao tôi lại nhìn thấy giống như cô cả nhà họ Đường vậy chứ?”

“Nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái ruột của ông thì cũng thôi đi, nếu như không phải thì sao, ông già ông định làm cái gì vậy?” Thành thiếu chủ nhìn Trương Minh Hoàng, khóe môi nở một nụ cười.

Giọng điệu của Thành thiếu chủ có hơi tinh nghịch.



Quản gia Trọng đứng ở bên cạnh thì lại đổ mồ hôi lạnh, đúng là cái gì Thành thiếu chủ cũng dám nói.

Trương Minh Hoàng dừng bút, lại chuyển mắt nhìn về phía anh ta: “Ta nghe quản gia Trọng nói sau buổi họp báo, con không muốn đến gặp ta cho lắm.”

Trương Minh Hoàng không để ý đến lời nói của Thành thiếu chủ, có vẻ như là không có ý tứ so đo với anh ta.

Khóe môi của Thành thiếu chủ hơi nhếch lên, cái ông già này thật sự không thú vị gì hết, nói cái gì cũng không tiếp lời.

“Không phải là không muốn đến gặp, là do có chuyện quan trọng cần phải làm, con cũng đã nói với quản gia Trọng rồi.” Thành thiếu chủ cũng không tiếp tục nói lung tung nữa, rốt cuộc cũng đã nói đến chủ đề chính.

“Hiện tại mọi việc đã xong xuôi rồi?” Trương Minh Hoàng hơi bất ngờ, quản gia Trọng đã sớm nói cho ông ta biết chuyện mà Thành thiếu chủ muốn làm, đương nhiên là ông ta biết có chuyện gì.

“Đúng, làm xong rồi, bây giờ đến đây mượn hai sợi tóc của ông, sau đó đi làm xét nghiệm ADN.” Trước khi Thành thiếu chủ đến đây thì đã nghĩ sẽ trực tiếp nhổ mấy sợi tóc trên đầu của ông ta, nhưng mà khi gặp người rồi, Thành thiếu chủ vẫn không dám làm càn.

Sắc mặt của Trương Minh Hoàng khẽ thay đổi, mắt nhìn về phía Mặc Thành, cứ nhìn anh ta như thế, trong lúc nhất thời lại không nói cái gì.

“Sao vậy?” Thành thiếu chủ bị ông ta nhìn như vậy thì trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, sao vậy? Bộ có cái gì không đúng hả?

Bây giờ anh ta đã có được tóc của cô cả nhà họ Đường, ông già không nên vui à, không nên kích động à?

Ông già không muốn nhận con gái hả?

Không có khả năng, ngay cả chân dung mà ông ấy đều đã vẽ thành dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường, chắc chắn là trong lòng muốn nhận con gái đến điên luôn rồi.

“Sao có thể có được?” Dường như là Trương Minh Hoàng hơi híp mắt lại một chút, hiển nhiên nhìn không ra cảm xúc thay đổi, nhưng mà lại để Thành thiếu chủ vô thức rụt người lại.

Có thể nói là Thành thiếu chủ được thành chủ nuôi lớn, rất ít khi thành chủ tức giận, hiển nhiên đối xử rất nghiêm khắc với Mặc Thành, nhưng mà chưa từng nổi giận với Mặc Thành, càng không ra tay với Mặc Thành một lần nào.

Sự kính sợ của Mặc Thành đối với ông ta chính là sự kính sợ từ tận đáy lòng, cũng không phải là do thành chủ đánh mắng mà tạo thành.

Nhưng mà cái nhìn lúc nãy thành chủ nhìn về phía anh ta lại làm cho Mặc Thành cảm thấy run sợ, ánh mắt đó thật sự có hơi đáng sợ.

Anh ta nói sai cái gì rồi, làm sai cái gì rồi?

Tại sao lúc nãy ông già lại nhìn anh ta như thế?

Anh ta làm hết tất cả mọi chuyện không phải là bởi vì để ông già có thể nhận con gái à?

Mặc dù là lúc này trong lòng của Thành thiếu chủ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà thành chủ đã hỏi thì Mặc Thành cũng không dám không trả lời, Mặc Thành liền đem đầu đuôi câu chuyện nói lại một cách thật cẩn thận, bao gồm cả những kế hoạch trước mắt, cũng bao gồm cả chuyện đánh bậy đánh bạ lấy được tóc.

Chuyện liên quan đến bé gái đó, lúc nãy cậu Hàn cũng đã nói sơ lược cho anh ta nghe, anh ta cũng đã cho người đi tìm hiểu một chút. Cô bé đó là một cô bé bán đồ cài tóc, bây giờ vẫn còn đang bán đồ cài tóc ở bên ngoài bệnh viện, không có bất cứ vấn đề gì, cho nên xét tổng thể chuyện này không có kẻ hở gì hết, tất cả đều rất hợp lý, không có vết tích của âm mưu tính toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play