"Hơn nữa với tính cách của Thanh Thanh, nếu con bé biết Lăng Tử thật sự thích đàn ông, biết Lăng Tử nghiêm túc, Thanh Thanh có thể sẽ ủng hộ hai người ở bên nhau, bà để Thanh Thanh nghĩ cách căn bản cũng vô dụng." Ông cụ Đường từ từ lắc đầu, bất lực than thở.

Bà cụ Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy thật có thể như vậy.

"Vậy chúng ta cũng không làm gì, không xía vào sao?" Bà cụ Đường nhìn ông cụ Đường thử dò xét hỏi một câu.

"Chúng ta có thể làm gì? Chúng ta phải quản thế nào?" Khi ông cụ Đường ngẩng đầu cảm giác tóc ông lại rụng thêm mấy sợi rồi, ông phỏng đoán thật có thể bởi vì chuyện này buồn đến hói đầu.

"Nếu Lăng Tử thật sự ở bên đàn ông, vậy chắc chắn không thể có con, nhất định sẽ bị đoạn hậu." Lúc bà cụ Đường nghĩ đến chuyện này, thần sắc lại rõ ràng thay đổi mấy lần, những người ở tuổi của bà vô cùng xem trọng chuyện nối dõi tông đường.

"Chuyện đoạn hậu cũng là thứ yếu, chuyện như của Lăng Tử, coi như chúng ta không cứng rắn chia rẽ bọn họ, con đường của Lăng Tử cũng sẽ rất khó khăn." Trong con ngươi của ông cụ Đường thêm mấy phần nặng nề, dù sao chuyện như vậy cũng không được thế tục tiếp nhận, đặc biệt là ở đất nước bọn họ.

Bà cụ Đường nghe ông cụ Đường nói, trong lòng càng khó chịu hơn, bà cũng ngồi xuống ghế sofa, sau đó hai người cũng không nói lời nào, cứ ngồi yên lặng như vậy, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiếng thở dài bất lực, có của ông cụ Đường, cũng có của bà cụ Đường.

Lúc Hàn Nhã Thanh xuống lầu thấy tình cảnh như vậy.

"Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Nhã Thanh nhìn bọn họ, trong lòng hoảng sợ, sau khi cô trở về nhà họ Đường đây là lần đầu tiên thấy trạng thái như vậy của hai ông bà, kể cả khi Đường Lăng xảy ra chuyện bọn họ cũng không như vậy!

Lần trước cậu xảy ra chuyện lớn như vậy ở Hải Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, hai người cũng không như vậy!

Đặc biệt là ông cụ Đường, là người cho dù trời sập xuống mắt cũng không nháy, nhưng bây giờ biểu cảm của ông là thế nào?

Đầy vẻ buồn rầu, thất bại chán chường, từng tiếng than thở này rốt cuộc là chuyện gì?

Mà giờ phút này bà cụ Đường cảm giác cả người tựa hồ đều hỗn độn, giống như bị câu hồn vậy...

Cho nên, bây giờ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Nghe thấy tiếng của Hàn Nhã Thanh, hai người cùng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó hai người cùng từ từ lắc đầu một cái.

Động tác của hai người đều rất chậm chạp, nhưng lại đồng nhất khác thường, cảm giác giống như là luyện rất nhiều lần vậy, đồng bộ khác thường.

Hàn Nhã Thanh thấy động tác này của bọn họ, hơi ngơ ngác, nhưng cũng hơi kinh ngạc, đây rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? "Xảy, xảy ra chuyện gì?" Hàn Nhã Thanh trước nay mồm miệng lanh lợi giờ phút này cũng lắp bắp.

Không có người trả lời câu hỏi của Hàn Nhã Thanh, chẳng qua là hai vị người lại một lần nữa cùng lắc đầu một cái.

"Không phải chứ, hai người sao vậy? Bị đả kích gì rồi?" Hàn Nhã Thanh thấy tình cảnh này, càng sợ hãi hơn, tình trạng bây giờ của bọn họ nhìn giống như bị cái gì đả kích nặng nề.

Cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Lúc bà cụ Đường nghe thấy hai chữ đả kích, rốt cuộc có phản ứng, vẻ mặt thay đổi rõ ràng, thần kinh rõ ràng cũng thay đổi theo, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn đổi thành tiếng than thở thật dài.



Đây không phải bị đả kích sao?

Hơn nữa đả kích này thật sự là quá lớn.

"Bà ngoại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người nói chuyện đi." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đi tới trước mặt bà cụ Đường, tình trạng hiện giờ của hai người già làm cho cô rất lo lắng.

"Không sao, con đi làm việc đi." Ông cụ Đường biết Hàn Nhã Thanh lo lắng bọn họ, nhưng chuyện này ông không thể nói, dù sao cũng là chuyện liên quan đến riêng tư của Lăng Tử, hơn nữa nói ra cũng vô ích.

"Không sao sao hai người lại như vậy?" Hàn Nhã Thanh đương nhiên không tin: "Là Đường Lăng xảy ra chuyện rồi?"

Có thể làm cho hai người như vậy, Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ chính là Đường Vân Thành hoặc Đường Lăng xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.

Đường Vân Thành ở thành phố A, khả năng xảy ra chuyện không lớn, cho nên Hàn Nhã Thanh đoán có thể là Đường Lăng xảy ra chuyện.

Bà cụ Đường nghe lời này của Hàn Nhã Thanh, người rõ ràng cứng đờ, trong lúc nhất thời vẻ mặt cũng thay đổi, thay đổi vô cùng phức tạp.

"Đường Lăng xảy ra chuyện gì?" Hàn Nhã Thanh thấy phản ứng này của bà cụ Đường, trong lòng chợt trầm xuống, thật đúng là Đường Lăng xảy ra chuyện?

"Thanh Thanh à!" Bà cụ Đường rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng khóc, dù sao bà cụ Đường không phải ông cụ Đường, không nhịn được như ông cụ Đường.

"Bà ngoại, bà, bà đừng khóc... Bà nói cho cháu Đường Lăng xảy ra chuyện gì trước." Bà cụ Đường vừa khóc, Hàn Nhã Thanh luống cuống, có thể làm cho bà khóc thành như vậy, chuyện kia sợ là đã rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng rồi.

Chẳng lẽ?!

Nhưng bà cụ Đường chỉ khóc, căn bản không trả lời vấn đề của Hàn Nhã Thanh.

Ông cụ Đường ngồi một bên, nhìn vợ khóc sắp thở không ra hơi, cũng không động, cũng không nói gì, ngay cả một câu an ủi cũng không có.

Ý nghĩa vừa nãy trong lòng Hàn Nhã Thanh nảy ra: "Chẳng lẽ? Chẳng lẽ anh... Anh gặp nạn rồi?"

Bà cụ Đường khóc thành như vậy, phản ứng của ông cụ Đường, bây giờ trong đầu Hàn Nhã Thanh chỉ có một ý nghĩ này, cô cảm thấy cũng chỉ có Đường Lăng bị hại, mới có thể làm cho hai người như vậy!

Bà cụ Đường nghe lời của Hàn Nhã Thanh, tiếng khóc lại dừng lại, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Hàn Nhã Thanh một cái: "Cháu đi làm việc của cháu đi, không sao."

Mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng chớp chớp, hơi ngơ ngác, đây rốt cuộc là tình huống gì a a a!

Tại sao lại không sao?

Bọn họ như vậy giống như không có chuyện gì sao?

Chỉ là, vừa rồi cô đoán Đường Lăng gặp nạn hẳn là không đúng, Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra.

"Anh lại bị người hãm hại rồi?" Bà cụ Đường không nói, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể tự suy đoán.



Ông cụ Đường và bà cụ Đường cũng không nói gì, cũng không có phản ứng nào.

"Anh gây chuyện bị tống vào tù?" Hàn Nhã Thanh tiếp tục đoán.

"Đừng đoán nữa, không sao, cháu không cần lo lắng." Ông cụ Đường cắt đứt Hàn Nhã Thanh muốn tiếp tục đoán.

Hàn Nhã Thanh thấy ông như vậy biết cũng hỏi không ra cái gì, lại không bằng gọi điện cho Đường Lăng, hỏi Đường Lăng.

"Vậy được thôi, vậy cháu đi ra ngoài trước." Hàn Nhã Thanh hơi có vẻ thử dò xét nhìn bọn họ.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường lần nữa lại liên tục đồng bộ gật đầu, lần này động tác lại không chậm chạp chút nào.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được giật giật, hai người này muốn đuổi cô đi đến thế nào?

Bọn họ chê cô đến thế nào?

Từ trở về nhà họ Đường, cô vẫn luôn bị hai người thương yêu trong vòng tay, vẫn là lần đầu tiên bị đãi ngộ này, Hàn Nhã Thanh càng phát giác ra chuyện này kỳ lạ.

Chỉ là Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì nữa, đứng lên, rời khỏi phòng khách, chỉ là sau khi ra khỏi phòng khách, Hàn Nhã Thanh dặn dò quản gia đi xem ông cụ Đường và bà cụ Đường.

Nói thật, cô cảm thấy phản ứng vừa rồi của hai người quỷ dị lại dọa người, cô thật sợ hai người sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ phút này, trong khách sạn, Đường Lăng nhìn Lâm Bối đang ngủ say, mặc dù ánh mắt ôn nhu, nhưng trong lòng có quá nhiều nghi ngờ.

Anh biết cô làm việc cẩn thận, thận trọng, tính cảnh giác, lòng phòng bị cũng vô cùng cao, nhưng chẳng những cô ngủ trước mặt anh không chút phòng bị nào như vậy, hơn nữa còn ngủ say như vậy.

Lúc trước ngay cả anh ôm cô xuống xe, ôm cô vào trong phòng, cô cũng chỉ hơi bất mãn nhíu mày một cái, cũng không tỉnh.

Rốt cuộc là cô mệt mỏi đến mức nào, mới có thể ngủ sâu như vậy?

Khoảng thời gian này rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?

Anh vẫn luôn cho người chú ý tới cô, nhưng người của Mạnh Lâm hiển nhiên cũng không tra được nhiều, Mạnh Lâm nói cô vẫn luôn ở một mình, mà khoảng thời gian này cô lại luôn ở nhà, rất ít đi ra ngoài, chuyện này thật sự rất khó tra được những chuyện khác.

Nhưng Đường Lăng biết, cô nhất định xảy ra chuyện gì, bằng không cô tuyệt đối không có bộ dạng này, lần này gặp mặt, sự thay đổi của cô so với lần trước vô cùng lớn.

Dựa vào người của Mạnh Lâm nhất định là không tra được cái gì, mà đây là lần đầu tiên anh tới nước R xử lý chuyện bên này, anh cũng không có cách tốt hơn.

Đường Lăng nghĩ đến Dương Tầm Chiêu, thế lực của Dương Tầm Chiêu ở nước R này rất lớn, Mạnh Lâm không tra được, nhưng người của Dương Tầm Chiêu có thể sẽ tra được.

Bên người Dương Tầm Chiêu vẫn luôn có người giỏi đào các loại tin tức, bằng không, lần này Dương Tầm Chiêu cũng không có khả năng có được tất cả chứng cớ phạm tội của Trác Hiều Lam nhanh như vậy, Dương Tầm Chiêu muốn tra thì sẽ không có không tra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play