Với trạng thái của cô lúc này, Đường Lăng cảm thấy muốn tìm ra rốt cuộc Lâm Bối đã gặp chuyện gì thì không khó.

Đương nhiên, dù vẫn làn Lâm Bối tỉnh táo lí trí khi trước, nếu anh muốn điều tra thì chẳng có gì mà anh không tra ra được.

Có chuyện lúc trước nên tài xế càng cẩn thận hơn, lúc này lái xe rất ổn định, đương nhiên ổn định thì ổn định nó, mà tốc độ chắc chắn chậm hơn nhiều.

Đường Lăng không giục, mà ngược lại anh hi vọng để cô có thể ngủ thêm một lúc.

Mạnh Lâm không dám quay đầu lại nhìn, chỉ là qua gương chiếu hậu nhìn thấy cậu cả nhà họ Đường dịu dàng ôm lấy người trong lòng, giống như ôm lấy món vật quý nhất trên đời vậy.

Mạnh Lâm cảm thấy không muốn xem nữa, thật sự là không muốn xem nữa. Mạnh Lâm nghĩ lát nữa có cần nói cho ông cụ Đường không đây.

Năm đó, anh ta được ông cụ Đường chọn nên sau đó mới có thể tiến vào tám gia tộc lớn, mới có được thành tích như hôm nay, thế nên anh ta vẫn luôn rất cảm kích ông cụ Đường.

Ông cụ Đường chỉ có một cậu cháu trai là cậu cả nhà họ Đường đây, nếu cậu cả nhà họ Đường thật sự bị người đàn ông này mê hoặc đầu óc thì lúc đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mạnh Lâm thì không dám quản lí chuyện của cậu cả nhà họ Đường, nhưng anh cảm thấy chắc chắn ông cụ Đường sẽ quản lí chuyện này được, lời nói của ông cụ Đường chắc chắn cậu cả Đường sẽ nghe.

Có khi ông cụ Đường ra mặt thì còn có thể cứu cậu cả Đường lại nữa!!

Bây giờ Mạnh Lâm đã thấy rõ rồi, rõ ràng là người đàn ông đó dụ dỗ cậu cả Đường, rõ ràng là người đàn ông đó đã gieo vạ cho cậu cả Đường!!

Cùng lúc đó, thành phố A.

Giữa thành phố A và nước R có sự chênh lệch múi giờ, bây giờ ở thành phố A đang là buổi sáng.

Sáng sớm, có khách đến nhà họ Đường.

Ba Trác và mẹ Trác một đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh, muốn xin tha thứ cho Trác Hiểu Lam.

Hôm qua Trác Hiểu Lam bị người ta dẫn đến Diêm Môn, sau khi Dương Tầm Chiêu về cũng không lập tức đi xử lí chuyện của Trác Hiểu Lam.

Bây giờ chuyện đã rất rõ ràng, có thể xác định được mọi chuyện đều do Trác Hiểu Lam làm, nhưng anh còn cần thu thập bằng chứng, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đủ để buộc tội Trác Hiểu Lam.

Lần này, Dương Tầm Chiêu không hề nương tay, anh thu thập bằng chứng, hơn nữa có sự can thiệp của anh thì đủ để Trác Hiểu Lam tù chung thân.



Đương nhiên, với những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm, chỉ cần anh muốn thì muốn buộc Trác Hiểu Lam tội chết cũng không thành vấn đề, nhưng nếu để Trác Hiểu Lam chết như thế thì có lợi cho cô ta quá.

Nếu chỉ là những chuyện mà Trác Hiểu Lam làm khi trước, có khi anh sẽ nương tay, nhưng Trác Hiểu Lam lại muốn giết cả Hàn Nhã Thanh, lần đầu tiên không nổ chết Hàn Nhã Thanh thì thôi, Trác Hiểu Lam thậm chí còn cho sát thủ đi giết Hàn Nhã Thanh.

Nếu lúc đó anh không đến kịp, nếu anh không đánh bay tên sát thủ đó trong thời khắc nguy cấp nhất, có khi bây giờ Hàn Nhã Thanh đã bị nổ chết thật.

Giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Dương Tầm Chiêu cũng không khỏi sợ hãi, anh lớn thế rồi nhưng rất ít khí thấy sợ, nhưng chuyện này khiến anh sợ thật.

Thế nên anh sẽ chẳng nương ta với Trác Hiểu Lam nữa.

Hôm qua sau khi cậu Trác về nhà, những người khác của nhà họ Trác đã biết chuyện của Trác Hiểu Lam.

Lúc đó Trác Thanh nói rất rõ cho ba Trác và mẹ Trác, nói rõ hết mọi chuyện Trác Hiểu Lam đã làm cho ba Trác và mẹ Trác nghe, đương nhiên bao gồm cả chuyện Trác Hiểu Lam suýt giết chết anh ta.

Lúc đó ba Trác và mẹ Trác rất kinh ngạc, chẳng hề tin, họ không tin lời Trác Thanh, muốn gọi cho Trác Hiểu Lam để hỏi cho rõ, nhưng không thể gọi cho Trác Hiểu Lam được.

Trác Thanh nói thẳng cho họ biết là Trác Hiểu Lam bị Dương Tầm Chiêu đưa về Diêm Môn rồi.

Lúc đó ba mẹ Trác vừa lo vừa sợ, họ không dám tin con gái của họ sẽ làm ra chuyện như thế. Tuy những chuyện đó là do con trai ruột của họ nói cho họ nhưng họ cũng không tin, họ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, họ không tìm được Dương Tầm Chiêu nên vừa sáng sớm đã đến nhà họ Đường muốn gặp Hàn Nhã Thanh.

"Tổng giám đốc Trác, bà Trác, ông cụ nhà tôi mời hai người vào." Quản gia mở cửa đưa ba mẹ Trác vào.

Mối quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Trác cũng không tệ, Đường Lăng và Trác Thanh lại là anh em tốt với nhau, nếu ba mẹ Trác đã đến thì ông cụ Đường không thể cản người lại bên ngoài được.

Tuy sau khi ông cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm với Thanh Thanh thì cũng rất tức giận, nhưng Trác Hiểu Lam là Trác Hiểu Lam, những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm ba mẹ Trác có biết đâu.

"Họ đến đây, bà cũng đừng giận họ, chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm không liên quan đến họ, họ cũng chẳng biết gì. Mới sáng sớm mà họ đã đến thì chắc là muốn xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam đây, đúng là thương cho người làm ba mẹ." Ông cụ Đường nghĩ mới sáng sớm mà ba mẹ Trác đã đến thì chắc là để xin lỗi thay Trác Hiểu Lam, thương cho người làm ba mẹ. Nếu con ông ta gây ra chuyện như thế thì ông ta cũng vội vàng đến tận nhà xin lỗi.

"Tôi biết mà, tôi là người ngang ngược thế nào? Chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đương nhiên không thể trách họ được, nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đúng là táng tận lương tâm. Nó chẳng những muốn giết Thanh Thanh mà còn muốn giết cả Trác Thanh, Trác Hiểu Lam thành thế thì người là ba mẹ là họ cũng có trách nhiệm. Họ đến xin lỗi là đúng." Từ sau khi bà cụ Đường biết những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm tâm trạng rất xấu.

"Ừ, bà nói đúng. Con thành như thế thì ba mẹ có trách nhiệm thật. Nhưng xảy ra chuyện như thế, chắc chắn trong lòng họ cũng khó chịu, lát nữa cố gắng đừng khiến họ khó xử quá." Trước giờ ông cụ Đường là người khoan dung, huống chi mối quan hệ giữa hai nhà khá là tốt, ông cụ Đường cảm thấy hai ba mẹ Trác đều là người hiểu chuyện.

"Biết rồi, biết rồi, tôi biết phải làm sao." Bà cụ Đường thầm thở ra, Thanh Thanh nhà bà bị oan ức đến thế, suýt bị Trác Hiểu Lam giết, bây giờ bà cụ Đường còn muốn giết cả Trác Hiểu Lam đây.

Nhưng mà sai lầm của Trác Hiểu Lam đúng là không nên đổ lên đầu ba mẹ cô ta.



Nếu sáng sớm ba mẹ của Trác Hiểu Lam đã đến nhà xin lỗi thay cho Trác Hiểu Lam, đương nhiên bà cũng sẽ không vô cớ làm khó họ.

Ba Trác mẹ Trác đã đến phòng khách, ông cụ Đường và bà cụ Đường bèn dừng câu chuyện vừa nói.

"Ông Đường, bà Đường." Sau khi ba Trác vào phòng khách, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường đang ngồi ở phòng khách thì liên tục tiến lên trước, lúc này sắc mặt ba Trác đầy nghiêm trọng, đương nhiên còn hơi luống cuống.

Mẹ Trác đi sau lưng ba Trác, ánh mắt nhanh chóng nhìn, không thấy Hàn Nhã Thanh đâu, trong lòng hơi thất vọng.

"Ngồi đi." Thái độ của ông cụ Đường cũng có là khá hòa nhã, không có ý chỉ trích.

Mẹ Trác thấy thái độ của ông cụ Đường thì ánh mắt lóe lên: “Ông Đường à, Thanh Thanh vẫn chưa dậy sao?"

"Chưa, hôm qua Thanh Thanh bị sợ hãi nên tối qua ngủ muộn lắm. Tôi bảo người ta đừng đánh thức con bé." Bà cụ Đường trả lời, trong lòng bà cụ Đường tức giận nên thái độ khá là lạnh nhạt.

Mẹ Trác nghe thấy lời nói của bà cụ Đường thì sắc mặt lúng túng hơn. Bà ta mím môi, do dự rồi nhìn ông cụ Đường, nói tiếp: “Ông Đường à, chuyện giữa Lam Lam và Thanh Thanh có hiểu lầm gì không?"

Vốn dĩ ông cụ Đường đang cho người rót trà, đang định đẩy ly trà trên bàn tới trước mặt ba Trác, nghe thấy lời nói của mẹ Trác, động tác của ông cụ Đường lập tức dừng lại.

Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn là người tính tình tốt, lúc này mà ánh mắt không khỏi sa sầm. Ông ta không để ý mẹ Trác mà nhìn luôn sang ba Trác: “Anh cũng thấy đây là hiểu lầm sao?"

"Chuyện cụ thể thì chúng tôi không rõ, mà hôm qua thì nghe Trác Thanh nói sơ thôi. Chúng tôi không liên lạc cho Lam Lam được nên không thể nào xác nhận với Lam Lam." Ba Trác uyển chuyện hơn mẹ Trác một tí, nhưng đương nhiên cũng chỉ là một tí thôi.

Một câu nói chưa xác nhận với Trác Hiểu Lam thì đã đủ hiểu rồi.

Hơn nữa, lúc này ba Trác dùng từ "xác nhận" này còn có hàm ý khác nữa.

Ông cụ Đường đột nhiên cười, ông ta cho rằng ba mẹ Trác sáng sớm đến đây là để xin lỗi, ông ta còn định thông cảm cho tấm lòng ba mẹ của họ. Ai ngờ người ta có đến để xin lỗi đâu, mà nghe ra càng như là đang chất vấn họ ấy.

Trác Hiểu Lam làm thế với Trác Thanh, ba mẹ của Trác Hiểu Lam sáng sớm đến nhà họ Dường chất vấn họ?

Thiên hạ này có chuyện thế nữa à?

Hôm nay coi như ông cụ Đường đã thấy rõ. Ông cụ Đường cứ tưởng ba mẹ Trác cũng coi là biết lí lẽ, ông cứ nghĩ lỗi lầm của Trác Hiểu Lam thì không nên đổ lên đầu ba mẹ Trác, nhưng bây giờ ông cụ Đường nhận ra, ông sai rồi.

Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn khoan dung với người khác, nhưng ông cụ Đường không bao giờ để con cháu nhà mình bị người ta bắt nạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play