Cô nói cho chính mình phải bình
tĩnh, phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng, chỉ cần Đường Lăng
không gọi điện thoại cho Đại vương tử thì buổi tối hôm nay cô sẽ thoát
được một kiếp, sau đó cô có thể thuận lợi rời đi.
Không thể không nói, Lâm Bối suy tính rất tốt, chỉ là…
Nếu là Lâm Bối bình tĩnh không sợ hãi của trước kia thì còn có thể lừa được Đường Lăng, nhưng bây giờ tuy Lâm Bối đã cố gắng làm cho mình bình tĩnh thì vẫn không thể che dấu cảm xúc thật sự hoàn toàn được, huống chi lúc này người đứng trước mặt cô lại là Đường Lăng.
Người bình thường, chuyện bình thường há có thể thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Đường Lăng.
Đường Lăng nhìn Lâm Bối, khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Điện thoại của Đường Lăng quay mặt trước về phía anh và đưa lưng về phía Lâm Bối, cho nên Lâm Bối không nhìn thấy số mà anh gọi.
Cô chỉ nghe thấy tiếng bấm số từ di động của anh, dù sao cũng là đêm
khuya, bên kia không bắt máy, tiếng nhắc nhở chờ kết nối vang lên mấy
lần.
Lâm Bối nghe âm thanh kia, cảm thấy đặc biệt dày vò, chẳng may Đường Lăng thật sự gọi điện thoại cho Đại vương tử thì sao?
Cô biết từ trước đến giờ Đường Lăng chưa từng làm việc theo lẽ thường, hơn nữa Đại vương tử từng nói sẽ mở tiệc đón gió cho Đường Lăng, cho nên
Đường Lăng đến gọi điện thoại cho Đại vương tử cũng là bình thường.
Khi tiếng nhắc chờ kết nối vang lên lần thứ tư, Lâm Bối rốt cuộc không nhịn được nữa, cô cầm lấy điện thoại của Đường Lăng: "Con người anh sao lại
quá đáng như vậy, đêm khuya mà còn làm phiền giấc ngủ của người khác."
Lâm Bối nói, cô đã lấy được điện thoại của Đường Lăng, muốn kết thúc cuộc gọi mà Đường Lăng đang gọi.
Nhưng lúc lấy điện thoại của Đường Lăng rồi, Lâm Bối mới phát hiện Đường Lăng căn bản không gọi điện thoại cho Đại vương tử, nói đúng hơn là số điện
thoại Đường Lăng gọi căn bản không phải số điện thoại của nước họ, có lẽ là số điện thoại trong nước của Đường Lăng.
"Anh lừa tôi..." Lâm Bối phát hiện mình trúng kế, trong lòng lại buồn bực, lồng ngực bị ép
chặt lại khẽ nhấp nhô, cho thấy cô tức giận không hề nhẹ.
Trước đây cô chỉ cảm thấy Đường Lăng quá đáng ghét, cô nên nghĩ đến, cô nên nghĩ đến!!
Sao cô lại khinh địch rồi mắc mưu Đường Lăng cơ chứ?!
Đường Lăng nhìn cô, khóe môi có ý cười: "Tôi lừa em? Tôi lừa em cái gì? Lừa cơ thể hay là trái tim em?"
Cậu chủ Đường trước giờ luôn nghiêm túc đứng đắn, hình tượng của anh trong mắt rất nhiều người là cậu chủ Đường có nề có nếp.
Lời như vậy, bình thường cậu chủ Đường tuyệt đối không nói với người ngoài, đương nhiên cậu chủ Đường sẽ không nói với người ngoài, nhưng bây giờ
anh lại nói với Lâm Bối như vậy.
Nghiêm Vũ ở phía sau, thính lực
của anh ta tốt vô cùng, dù sao anh ta không những là trợ lý của Đường
Lăng mà đồng thời còn làm vệ sĩ, người luyện võ đều có thính lực tốt.
Cho nên tuy tiếng nói của Đường Lăng rất nhỏ, Nghiêm Vũ vẫn nghe mang máng
được một ít, có lẽ nghe hiểu được ý tứ của cậu chủ Đường, nghe hiểu được câu lừa thân lừa tâm kia.
Bỗng chốc, Nghiêm Vũ cảm thấy như bị một tia sét đánh trúng, đánh thẳng từ trong ra ngoài.
Cậu chủ Đường nói lừa thân thể với một người đàn ông? Còn lừa trái tim của người ta nữa?
Lâm Bối nghe được lời này của Đường Lăng thì bị dọa sợ, cô biết Đường Lăng
âm hiểm đê tiện, cũng biết Đường Lăng không biết xấu hổ, nhưng cô thật
sự không ngờ Đường Lăng lại không biết xấu hổ đến mức này, thế mà lại
nói ra lời như vậy.
Bây giờ cô đang mặc đồ nam đấy!
Đường Lăng không sợ bị người ta hiểu lầm à?
"Tâm thần." Lâm Bối nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể chịu được xúc động muốn mắng người.
"Chuyện cô xuất huyện ở sân bay vào đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa nói rõ đâu."
Đường Lăng cũng không tức giận, trái lại anh còn cảm thấy dáng vẻ tức
giận của cô rất đáng yêu.
Lần này đến nước R, anh nghĩ nhất định
sẽ gặp Lâm Bối, thậm chí trong lòng anh còn nghĩ đến rất nhiều tình
huống bọn họ gặp nhau, vốn anh nghĩ cô sẽ đối xử lạnh lùng với anh như
lần trước.
Anh nghĩ có thể cô sẽ lại muốn anh cách xa ngàn dặm như lần trước!
Dù thế nào anh cũng không nghĩ đến tình huống như thế này.
Cô thế mà vừa nhìn thấy anh đã bỏ chạy!!
Cô thế mà vừa nhìn đến anh là khẩn trương, tâm mang ý xấu!!
Cô thế mà lại hét lên với anh, thậm chí còn mắng anh!!
Đây là chuyện mà trước kia Lâm Bối tuyệt đối không làm, cũng là tình huống cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tưởng tượng đến.
Loại cảm giác này có phần giống làm nũng, có phần giống giận dỗi nhỏ nhặt, đáng yêu lại chân thật!
Đúng, chính là chân thật, Lâm Bối như vậy còn chân thật hơn lần trước rất nhiều!
Sau khi phát hiện điều này, Đương Lăng càng muốn trêu cô.
"Đã nói không liên quan gì đến anh." Trong lòng Lâm Bối buồn bực, buồn bực
vô cùng, buồn bực đến hận không thể tát một cái xóa sạch nụ cười đang
treo trên mặt Đường Lăng lúc này.
"Không nói? Vậy tôi gọi điện
thoại cho Đại vương tử, Đại vương tử nói sẽ cho người đến sân bay đón
tôi, đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không có, tôi nên hỏi một chút
xem như này là sao." Đường Lăng nghe được câu trả lời của cô, khóe môi
lại cong lên, nói thật dáng vẻ cô tức giận lúc này rất đáng yêu, đáng
yêu làm người muốn cắn một cái.
Tuy nhiên Đường Lăng vẫn đè ý
nghĩ muốn cắn một cái xuống, Đường Lăng biết không thể làm quá, nếu
không thật sự làm cô xù lông thì không tốt lắm.
"Hừ." Lúc này Lâm Bối hừ lạnh một tiếng, không tin anh, muốn lại lừa cô lần nữa, cô ngốc như vậy à?
Lúc này cô tuyệt đối sẽ không mắc mưu của anh.
Đường Lăng chọn thẳng vào danh bạ, tìm số điện thoại rồi gọi đi.
Vẫn là tiếng chờ kết nối như trước, từng hồi từng hồi vang lên, Lâm Bối
ngước mắt liếc anh một cái, khóe môi cô hơi nhếch lên, cùng một mánh
khóe lừa bịp mà Đường Lăng lại dùng hai lần trên người cô, Đường Lăng là nghĩ cô ngốc tới mức nào?
"A lô." Rốt cuộc điện thoại cũng có người nhấc máy, người bên kia rõ ràng là không kiên nhẫn khi bị đánh thức.
"Đại vương tử, tôi là Đường Lăng, tôi đã đến nước R." Đường Lăng nhìn Lâm
Bối i, nụ cười trên khóe môi ở dưới ngọn đèn giữa bóng đêm có một loại
mông lung say lòng người.
Ngữ khí của Đường Lăng lúc này dường như còn mang theo ý cười mơ hồ.
Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng thì sắc mặt hơi thay đổi, tuy nhiên
ngay sau đó vẻ mặt cô đã bình tĩnh lại, cô cảm giác Đường Lăng khẳng
định là đang lừa cô.
Vừa rồi cô đã nghe được tiếng nói truyền ra từ điện thoại, nhưng cô nghe không giống tiếng nói của Đại vương tử.
Đương nhiên đây chỉ là một tiếng a lô, nhưng lại là giọng nói ở trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, thật ra cô cũng nghe không rõ lắm.
"Đường Lăng... A, anh đến rồi?" Rốt cuộc Đại vương tử cũng tỉnh, rõ ràng trong giọng nói của anh ta có vài phần kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ
Đường Lăng lại đến sớm như vậy, hoặc là không ngờ Đường Lăng lại gọi
điện thoại cho mình vào lúc này.
Đường Lăng và Lâm Bối vốn đứng
gần nhau, lúc này anh lại cố ý đến gần hơn một chút, điện thoại di động
trong tay Đường Lăng ở ngay giữa tai hai người, cho nên giờ phút này,
Lâm Bối có thể nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại.
Lúc này, Lâm Bối nghe ra được đây quả thật là giọng của Đại vương tử.
Đường Lăng thế mà thật sự gọi điện thoại cho Đại vương tử, đêm hôm khuya khoắt, Đường Lăng lại làm thật!
"Anh xuống máy bay rồi à? Tôi cho người đi đón anh ngay." Đại vương tử phản
ứng lại, Đường Lăng đến nước R thì gọi cho anh ta ngay, chắc chắn là
muốn có người đi đón.
"Không phải Đại vương tử để Tiểu vương tử
đến đây đón tôi à? Tôi đã gặp Tiểu vương tử rồi." Lúc nói lời này, đôi
mắt Đường Lăng vẫn nhìn Lâm Bối chằm chằm, lúc này khoảng cách giữa hai
người vô cùng gần, anh có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt cô.
Lâm Bối thì bị kinh sợ, cô nói mình đi đón anh khi nào?
Sao cô phải đi đón anh?
Người này nói dối cũng không đỏ mặt à?
"Lâm Bối? Lâm Bối đi đón anh... À à, vẫn là Lâm Bối sắp xếp chu đáo, nếu như vậy thì tôi an âm." Đại vương tử hơi ngạc nhiên, dù sao lúc ban ngày
Lâm Bối còn nói với anh ta muốn đi nghỉ, thế mà bây giờ lại chạy đi đón
Đường Lăng?
Tuy nhiên Đại vương tử khẳng định không nghi ngờ lời
Đường Lăng nói, Đại vương tử nghĩ có lẽ Lâm Bối nghĩ thông suốt, cho nên mới chủ động đi đón Đường Lăng, trước kia có rất nhiều chuyện đều được
Lâm Bối sắp xếp chu toàn như thế.
Đại vương tử không nghĩ nhiều, cũng không nghi ngờ, trái lại trong lòng còn thầm vui mừng.
"Đúng vậy, bây giờ Tiểu vương tử đang ở bên cạnh tôi, Đại vương tử có muốn
nói mấy câu với Tiểu vương tử không?" Giọng nói của Đường Lăng vô cùng
tự nhiên, nghe không ra cái gì khác thường ca.
Lâm Bối nghe được lời này của anh thì trợn tròn mắt, Đường Lăng muốn cô nói chuyện điện thoại với Đaị vương tử vào lúc này?
Nếu cô nghe điện thoại thì hoàn toàn không còn đường lui nữa. Cô cũng sẽ không thể rời đi được.
Người này thật sự quá âm hiểm, quá đê tiện.
"Được, được, làm phiền anh đưa điện thoại cho Lâm Bối." Đại vương tử không
nghĩ nhiều, trái lại còn cảm thấy lời này của Đường Lăng rất hợp lý.
Giờ phút này Lâm Bối đang ở rất gần Đường Lăng, đương nhiên nghe được tiếng của Đại vương tử, hơn nữa bây giờ Đường Lăng đã đặt luôn di động vào
bên tai cô, Lâm Bối không muốn nghe cũng không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT