Đường Lăng đoán Nhã Thanh và Trác Thanh chắc chắn đang điều tra chuyện của ba Viên Ngữ, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đường Lăng thầm thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, cho dù lúc này anh ta lo lắng cũng phải đảm bảo Viên Ngữ không xảy ra chuyện gì trước.

Nếu Viên Ngữ xảy ra chuyện, bọn họ không còn nhân chứng tố cáo Trác Hiểu Lam, đương nhiên anh ta càng không thể nào giải thích với Trác Thanh.

Bởi vì Viên Ngữ hôn mê, cho nên đút thuốc rất chậm, giáo sư Cổ rất có kiên nhẫn đút từng muỗng, không bị trào ra ngoài.

Cuối cùng cũng đút hết chén thuốc, Đường Lăng nhìn Viên Ngữ trên giường thì cũng không nhịn được lo lắng.

Nếu Viên Ngữ có thể tỉnh lại thì chẳng những có thể giúp Nhã Thành mà còn cứu được Trác Thanh.

Anh ta thấy rõ tình cảm của Trác Thanh với Viên Ngữ, tám năm trước Trác Thanh và Viên Ngữ vừa chia tay thì giống như một cái xác không hồn.

Tám năm qua, Trác Thanh vẫn luôn không quen bạn gái, vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi, nếu không phải năm đó Viên Ngữ làm chuyện đó khiến Trác Thanh tin là thật thì Trác Thanh chắc chắn đã sớm đi tìm Viên Ngữ.

Hiện tại Trác Thanh đã biết sự thật năm đó, cũng biết năm đó Trác Hiểu Lam ép Viên Ngữ chia tay với mình, Trác Thanh cũng biết rõ năm đó Viên Ngữ làm chuyện đó là giả, chỉ vì muốn cho anh ta thấy.

Coi như hiểu lầm của tám năm trước đã được tháo gỡ, nhưng hiện tại Trác Hiểu Lam lại làm cho Viên Ngữ hôn mê bất tỉnh, nếu Viên Ngữ vẫn luôn hôn mê thì anh ta sợ Trác Thanh sẽ không chịu nổi.

Giáo sư Cổ nói Viên Ngữ uống thuốc xong thì Viên Ngữ có thể tỉnh lại, nhưng Đường Lăng biết không thể nhanh như vậy, dù sao cũng Trác Hiểu Lam đã làm cho Viên Ngữ hôn mê bất tỉnh.

Lúc này trong lòng Trác Hiểu Lam cũng lo lắng, tuy rằng trên mặt cô ta có lộ vẻ khác thường, nhưng hai tay bên hông của cô ta không ngừng siết chặt.

Lúc này hai mắt Trác Hiểu Lam nhìn chằm chằm Viên Ngữ nằm trên giường.

Dương Tầm Chiêu ra khỏi phòng bệnh thì gọi cho Hàn Nhã Thanh, nhưng vẫn không gọi được.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, anh nghĩ đến lúc nãy Trác Hiểu Lam cười đắc ý mang theo sự u ám thì sắc mặt thay đổi.

Anh nhanh chóng gọi cho Trác Thanh.

Nhưng điện thoại của Trác Thanh và Hàn Nhã Thanh giống nhau, không thể gọi được.

Trong lòng Dương Tầm Chiêu càng nặng nề, anh biết Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đi chung, hiện tại lại không thể liên lạc được với Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh, chẳng lẽ hai người đã xảy ra chuyện?!

Không, không đâu, nhất định là không, Nhã Thanh của anh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dương Tầm Chiêu nghĩ đến trước kia anh đưa số điện thoại của Cố Ngũ cho Hàn Nhã Thanh, nói cô có chuyện gì thì tìm Cố Ngũ, Dương Tầm Chiêu lại gọi cho Cố Ngũ.

Nhưng cũng không gọi được.



Sắc mặt Dương Tầm Chiêu thay đổi, không thể liên lạc được với ba người, Dương Tầm Chiêu càng nghĩ càng sợ hãi.

Lúc này Trác Hiểu Lam vẫn còn trong phòng bệnh xem tình hình của Viên Ngữ, cô ta cũng không lo lắng tình hình của Hàn Nhã Thanh.

Cô ta cũng không lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ tìm được Hàn Nhã Thanh, bởi vì biệt thự của cô ta có lắp máy nhiễu tín hiệu, người bình thường không thể nhận được cuộc gọi trong biệt thự, đương nhiên cũng không thể gọi ra ngoài.

Ở biệt thự của cô ta, điện thoại của những kẻ đột nhập vào chỉ là đồ trang trí mà thôi.

Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không thể liên lạc với nhau, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm thấy Hàn Nhã Thanh, cho nên cô ta không lo lắng Dương Tầm Chiêu cứu được Hàn Nhã Thanh.

Hiện tại cô ta chờ sau khi Viên Ngữ tỉnh lại thì nghĩ cách khống chế Viên Ngữ, đừng cho Viên Ngữ nói bậy.

Tuy rằng giáo sư Cổ nói thuốc này có thể làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, nhưng Trác Hiểu Lam cũng không quá tin tưởng, cô ta vẫn cho rằng chuyện đó không thể xảy ra.

Cô ta ở lại chỗ này chỉ vì muốn đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.

Nhưng sau đó Trác Hiểu Lam thấy Viên Ngữ nằm trên giường mở mắt ra.

Trong lòng Trác Hiểu Lam chấn động, sắc mặt nhất thời thay đổi liên tục, lúc này trong lòng cô ta quá chấn động, cho nên không thể che giấu biểu cảm của mình.

Cô ta thật sự không thể tin được, không thể tin được thuốc của Cổ Vũ lại làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, hơn nữa Viên Ngữ vừa uống thuốc chưa được bao lâu đã tỉnh lại, hiệu quả của thuốc quá nhanh.

Sao có thể?

Sao có thể được?

Nhưng Trác Hiểu Lam tận mắt nhìn thấy Viên Ngữ mở mắt, cho dù cô ta cảm thấy không thể nào thì không thể không tin tưởng.

Mặc dù trong lòng Trác Hiểu Lam khiếp sợ, nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh, sau đó cô ta nhanh chóng giấu đi vẻ khiếp sợ trên mặt, cô ta đi tới trước giường bệnh của Viên Ngữ nhẹ giọng nói: “Cô tỉnh rồi.”

Giọng của Trác Hiểu Lam rất nhẹ, hơn nữa có vẻ rất dịu dàng, hoàn toàn giống như bác sĩ quan tâm đến bệnh nhân.

Nhưng Viên Ngữ vừa tỉnh lại đã nhìn thấy rõ sự uy hiếp trong mắt Trác Hiểu Lam.

Viên Ngữ sửng sốt, lúc này cô ta có chút mờ mịt, lúc đó Trác Hiểu Lam nói cô ta tự mình tiêm thuốc vào người, Trác Hiểu Lam đã nói sẽ cứu cô ta, không để cô ta chết.

Nhưng cô ta hiểu rõ Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có thể không để cô ta chết, nhưng cô ta cảm thấy Trác Hiểu Lam tuyệt đối sẽ không làm cho cô ta tỉnh lại nhanh như vậy, nếu không thì lúc trước Trác Hiểu Lam không cần bảo cô ta tự mình tiêm thuốc vào người.

Cho nên Viên Ngữ thật sự không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Ca phẫu thuật của cô rất thuận lợi, cũng rất thành công.” Trác Hiểu Lam nhìn Viên Ngữ, cô ta thấy biểu cảm của Viên Ngữ thì nhếch môi, cười dịu dàng nói: “Cô cứ yên tâm đi.”

Trác Hiểu Lam nói câu cuối cùng thì giọng điệu hơi mạnh một chút, người bình thường nghe không hiểu, nhưng Viên Ngữ lại là hiểu ý của Trác Hiểu Lam.



Trác Hiểu Lam nói cô ta yên tâm, chắc chắn không phải chỉ có chuyện của cô ta, rõ ràng nói đến chuyện của ba cô ta, Trác Hiểu Lam dùng ba Viên Ngữ uy hiếp cô ta.

Từ đó Viên Ngữ biết không phải Trác Hiểu Lam cứu cô ta, hơn nữa cô ta tỉnh lại cũng hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Trác Hiểu Lam, cho nên cô ta vừa tỉnh lại thì Trác Hiểu Lam vội vàng đến uy hiếp cô ta.

Trong lòng Viên Ngữ có chút tức giận, Trác Hiểu Lam cứu ba cô ta, nhưng Trác Hiểu Lam lại uy hiếp cô ta một lần nữa, đúng là quá đáng.

Lần đầu tiên Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, muốn cô ta vứt bỏ tình yêu cả đời, lần thứ hai Trác Hiểu Lam uy hiếp cô ta, nói cô ta vứt bỏ mạng sống của mình.

Cho đến bây giờ, Trác Hiểu Lam vẫn uy hiếp?!

Trong lòng Viên Ngữ tức giận, nhưng ba cô ta vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật của Trác Hiểu Lam, ba cô ta còn cần Trác Hiểu Lam cứu chữa, cho nên dù Viên Ngữ không vui thế nào cũng chỉ có thể cố gắng đè xuống.

“Cảm ơn.” Viên Ngữ nhàn nhạt lên tiếng, Viên Ngữ biết hiện tại mình không thể nói gì cả.

Trác Hiểu Lam là người thông minh, lập tức nhìn ra được suy nghĩ của Viên Ngữ, cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe môi hơi cong lên cười khẽ, rất tốt, mọi thứ vẫn nằm trong khống chế của cô ta.

Sau đó cô ta giết chết Hàn Nhã Thanh thì chuyện này càng hoàn hảo.

Bởi vì trong lòng Đường Lăng lo lắng cho Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, cho nên lúc Viên Ngữ tỉnh lại thì anh ta không phát hiện ra, vì thế Trác Hiểu Lam đã giành trước.

Đường Lăng nghe Trác Hiểu Lam nói những lời này thì trong lòng cười lạnh, đúng là Trác Hiểu Lam, năng lực uy hiếp người khác thật là lợi hại.

Nhưng trong lòng Đường Lăng biết rõ, cho dù bây giờ Trác Hiểu Lam không uy hiếp Viên Ngữ, dưới tình huống Viên Ngữ không nhìn thấy ba của mình an toàn thì chắc chắn cũng sẽ kiêng dè, không khai tên của Trác Hiểu Lam ra.

Cho nên hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được ba của Viên Ngữ.

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt.” Trác Hiểu Lam đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại nữa, cô ta chắc chắn Viên Ngữ không dám khai tên mình ra.

Trác Hiểu Lam nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bệnh, không thèm chào hỏi Đường Lăng, thậm chí cũng không nói một tiếng với giáo sư Cổ.

Giáo sư Cổ nhìn Trác Hiểu Lam rời đi thì chậm rãi lắc đầu, cô ta là một người bác sĩ lại tiêm thuốc đó cho bệnh nhân, để bệnh nhân không tỉnh lại, cô ta vốn không xứng làm bác sĩ.

“Giáo sư Cổ...” Viên Ngữ thấy giáo sư Cổ trong phòng bệnh, trong giọng nói tràn đầy khó tin, lúc này cô ta nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Sao giáo sư Cổ lại ở chỗ này?

Viên Ngữ là một bác sĩ nên đương nhiên biết được danh tiếng của giáo sư Cổ, cô ta vừa tỉnh lại nên có chút mờ mịt lại bị Trác Hiểu Lam hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, cho nên mới không chú ý tới người khác trong phòng bệnh.

“Sức khỏe của cô không sao nữa rồi.” Giáo sư Cổ thấy được sự kinh ngạc trên mặt Viên Ngữ, ông ta cũng đã quen với phản ứng như thế.

“Ông đã cứu tôi sao?” Viên Ngữ đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho nên cô ta hỏi ra nhưng trong lòng lại chắc chắn, khẳng định giáo sư Cổ đã cứu cô ta, chuyện này lập tức sáng tỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play